Cùng lúc đó.
Hạ Hoà không biết mình đã kiếm được ba triệu, đang ở ngoài cửa cùng Giang Xuân nói chuyện.
Hạ Hoà tiễn anh ra ngoài, đến cửa, bà giả vờ không để ý, cười nói: “Anh Giang, con gái tôi còn nhỏ, đừng trêu chọc nó nữa.”
Giang Xuân đi tới bậc cuối cùng, thả chân sau, một tay đút túi, tay còn lại tự nhiên buông thõng bên hông.
Anh quay lại nhìn cô, giọng điệu ôn hòa, khóe môi mỉm cười nhẹ: “Nếu tôi không trêu cô ấy thì sao?”
Hạ Hoà không ngừng cười: “Anh nói cái gì?”
Vẻ mặt Giang Xuân bình tĩnh, không hề có chút khinh thường: “Tôi luôn nghiêm túc với tình yêu của tôi…”
Anh nói rất trịnh trọng, tuy anh cũng biết bây giờ nói ra điều này còn quá sớm, nhưng anh vẫn nên bày tỏ thái độ với mẹ của cô bé để gia đình yên tâm.
Hạ Hoà lông mày khẽ giật, nhất thời không nói nên lời, không biết nên trả lời thế nào.
Bà chỉ khẽ gật đầu nói: “Anh Giang không có ở công ty, còn có chuyện gì nữa không? Về nhanh đi, đừng làm trễ việc.”
Giang Xuân có chút nhẹ nhõm quay người lại, đang định nhấc chân lên thì vẻ mặt của Hạ Hoà hiện lên trong đầu anh.
“'Đồ quái vật! Anh có coi trọng con tôi không?”
“'Dì ơi, dì đã từng này tuổi rồi nhưng vẫn không biết đàn ông của mình có tốt không?”
- -‘À, không, không, tôi phải nói là ngoại trừ chồng tôi!’
–…
Nghe Hạ Hoà dần dần lạc lối suy nghĩ, Giang Xuân kịp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-to-tong-ha-pham/3329712/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.