"Cô có số điện thoại di động của em gái cô không?"
Lời nói vừa dứt, Hạ Tư Anh sửng sốt chừng nửa phút, vẫn không thể tin được mình nghe được cái gì.
Số điện thoại di động của em gái cô ấy?
Giang Xuân để cô ở lại trong xe, chính là vì muốn số điện thoại di động của em gái cô?
Không thể nào?
Nhưng "em gái cô" trong lời Giang Xuân có lẽ là chỉ Hạ Diệp, chẳng lẽ là anh đang chửi thề?
Biểu cảm của Hạ Tư Anh có chút không kiểm soát được, như thể là nhận được đả kích quá lớn.
Mãi đến khi người đàn ông kiên nhẫn mất đi, đôi mắt đẹp khóe mắt chìm xuống, Hạ Tư Anh mới thoáng tìm lại giọng nói của mình: "Chú Giang, số điện thoại di động của em gái cháu, sao chú không hỏi em ấy? ”
Có chút ủy khuất.
Giang Xuân thở dài, không quan tâm tới tính cách tảng băng ngàn năm của mình: "Sợ cổ không cho. ”
Hắn càng coi thường nó, Hạ Tư Anh càng muốn phát cuồng.
Hạ Diệp sẽ không cho?
Đùa tôi đấy!
Phải biết rằng Giang gia muốn số điện thoại di động của cô, khẳng định rất tốt!
Đàn ông quả nhiên đều không có năng lực giám sát!
Hạ Tư Anh nắm chặt điện thoại di động trong tay.
Nếu Giang gia đã mở miệng, cô cũng không tiện không cho, cực kỳ miễn cưỡng lấy số điện thoại di động của Hạ Diệp mà mẹ cô lưu cho cô.
Cô vừa đọc, vừa len lén liếc về phía màn hình điện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-to-tong-ha-pham/2745925/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.