Hạ Hiển sợ mẹ lo lắng, cho nên lúc ấy chỉ nói với mẹ là bả vai đau, nhưng trên thực tế, vết thương trên bả vai anh, đáng sợ hơn nhiều so với mẹ anh nghĩ.
Nơi biên giới đều như vậy, bị thương là chuyện thường ngày, bề ngoài là một người to lớn với vẻ ngoài sáng sủa, về nhà cởi quần áo, đều không thể tránh khỏi một vài vết sẹo nhìn thấy mà đau lòng.
Lúc đầu Hạ Hiển không muốn quan tâm, sau này tình trạng vết thương nghiêm trọng thêm chút, mới muốn nói chuẩn bị thuốc bôi ngoài da.
Kết quả, cũng liền thoa hơn một tuần, vậy mà vết thương thật sự khỏi rồi.
Quả thực thật thần kỳ.
Hiện tại vẫy cánh tay chào đều không có gì là không thoải mái.
Chỉ tiếc là trên lọ thuốc kia cũng không viết gì, chứ đừng nói là nhãn hiệu, ngay cả ngày sản xuất bảo đảm chất lượng cái gì cũng không có.
Vốn định để mẹ nói cho anh nhãn hiệu của lọ thuốc, để anh tự mua, ai ngờ kế tiếp mẹ nói một câu, anh thiếu chút nữa từ trên chỗ khung cầu thang lên máy bay ngã xuống.
Hạ Hòa cười nói: “Thần dược cái gì? Đó là Tiểu Bánh Ngọt tùy tiện làm chơi đó,”
“Tiểu Bánh Ngọt làm?” Hạ Hiển nhấc chân lên xuống dưới muốn cùng mẹ hỏi rõ ràng, kết quả tiếp viên hàng không lại kêu hắn: “Hạ tiên sinh, máy bay cần phải bay rồi.”
Hạ Hiển nghĩ đến sau khi về vùng biên giới còn có một cái hợp đồng rất quan trọng phải ký, không được phép chậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-to-tong-ha-pham/2745881/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.