Kỷ Trạch bỏ ra một chút thời gian, cuối cùng để vị tiểu tổ tông này hiểu, người nhà họ Kỷ không cần cô tặng quà gặp mặt, hơn nữa những món đồ mà cô mang tới bây giờ là đồ cổ vô cùng đắt đỏ, tốt nhất đừng tùy tiện để lộ ra, tránh lại mang đến rắc rối.
Kỷ Thanh Ngọc ôm gối ôm con thỏ mà An Nhạc đưa cho cô trong lòng, nghiêm túc lắng nghe.
Sư phụ từng nói, thế giới tương lai sẽ có rất nhiều thứ cô chưa từng thấy, cũng không hiểu, có thể nghe lời của hậu bối nhiều hơn, chỉ cần không làm bản thân ấm ức là được rồi.
*
Có lẽ Kỷ Hải Triều sớm dặn dò trước, mẹ kế Tiết Văn Lệ nhìn thấy Kỷ Trạch dẫn trẻ con trở về cũng không lộ ra vẻ ngoài ý muốn.
Bà là người phụ nữ xinh đẹp, dịu dàng, nói chuyện rất nhỏ nhẹ: "Kỷ Trạch về rồi, hôm nay ở nhà ăn cơm trưa không con? Dì bảo cô giúp việc làm món con thích."
Giọng điệu của Kỷ Trạch khách sáo lại xa cách: "Không ạ, con hẹn bạn ăn cơm rồi."
Tiết Văn Lệ nghe vậy, cũng không tiếp tục bắt ép ở lại.
Kỷ Trạch kéo bà trẻ sau lưng ra phía trước: "Dì Lệ, chắc bố nói với dì rồi nhỉ? Đây là một người họ hàng nhà chúng ta, gia đình không có ai chăm sóc, về sau sẽ ở lại nhà chúng ta."
Tiết Văn Lệ cẩn thận nhìn Kỷ Thanh Ngọc, cười nói: "Sáng nay dậy Hải Triều đã nói với dì rồi. Bé con, con yên tâm, về sau nơi này chính là nhà của con. Dì sẽ yêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-to-tong-dinh-luu-den-tu-dai-duong/947217/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.