Hiệu trưởng nâng kính lên, coi như nhìn rõ.
Cha mẹ Ôn Thời Triệt cố ý dặn dò phải chăm sóc người này, như vậy nhất định chính là người không dễ chọc.
Chủ yếu dáng dấp dễ nhìn, các bài kiểm tra thì rất tốt, mới 16 tuổi.
Ông mỉm cười: "Em là học sinh mới chuyển tới đúng không, lần sau không thể làm điều này, đây là nội quy của trường."
" Người nhà em sợ ăn đồ ăn ở đây không quen, ngày mai sẽ không, em phải viết bản kiểm điểm phải không?" Tô Vãn Khanh giải thích.
Hiệu trưởng ân cần vẫy tay: "Không cần không cần, em là người Ninh Thành đi, mới đến Bắc Thành có thể không quen, đợi một thời gian sẽ quen thôi, em cứ ăn đi, còn những người khác viết bản kiểm điểm!"
Sau khi Hiệu trưởng rời đi, Chu Nhạc Kỳ vẻ mặt không phục: ''Hiệu trưởng đây là trọng sắc, nhìn thấy cô em xinh đẹp liền cười thành như vậy.''
Tạ Tử Dật nhìn về phía Tô Vãn Khanh: "Bạn học Tô có ma lực gì khiến hiệu trưởng cười thành như vậy sao?''
" Chính là nói a, cái bụng to đó lại cười thành một đường thẳng."
Tô Vãn Khanh cười nhạt một tiếng, ắt ngọc mày ngài: "Có thể do nhân cách có sức hấp dẫn đi, không cần quá thưởng thức."
" Cậu có hai nhân cách sao, mới vừa rồi đối với tôi hung dữ, sao giờ như thế này."
Phương Chính lau mắt nhìn, đổi mặt tự nhiên như vậy.
Tô Vãn Khanh quay lại chỗ ngồi, thấy còn nhiều đồ ăn, cô xoay người hỏi Phương Chính: "Hơi nhiều, đĩa thịt này cũng chưa ăn, cậu có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-to-tong-cua-anh/857018/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.