Editor: VyVy
...
Đới Lập đụng đổ cái bàn, rượu vung đầy đất bừa bộn.
Hắn ôm ngực, mặt đau đến trắng bệch, ánh mắt nhìn về phía Lục Hoài Dữ tràn ngập sợ hãi, cổ họng giống như bị người gắt gao bóp chặt, ngay cả đau đớn cũng không dám phát ra.
Cả đại sảnh yến hội một mảnh tĩnh mịch, không khí dường như ngưng kết.
Lục Hoài Dữ từ trên cao nhìn Đới Lập, ánh mắt thâm trầm lạnh lùng.
Giọng điệu của anh không có gì chập chùng: "Cô ấy nói cô ấy không muốn, cậu điếc không nghe thấy?"
Anh tự mình mang người đến, người ở đây ai cũng thấy rõ ràng.
Anh cho rằng ý tứ đã biểu đạt đủ rõ ràng, không nghĩ tới vẫn có người không có mắt như vậy.
Trình Tây Việt nhanh chóng nhìn Lục Hoài Dữ một cái, mí mắt hung hăng nhảy dựng lên.
Vị gia này đã bao lâu rồi không phát ra tính tình lớn như vậy!
Đới Lập này, trêu chọc ai không tốt, hết lần này tới lần khác đi trêu chọc vị tiểu tổ tông kia!
Cho dù là ở kinh đô, Lục Hoài Dữ khởi xướng tàn nhẫn, ai mặt mũi cũng không cho, huống chi hiện tại?
Thật coi như vị này là người có tính tình tốt!?
Một người đàn ông trung niên đầu đầy mồ hôi vội vã chạy tới: "Lục nhị thiếu gia, khuyển tử* vô tình mạo phạm, đây đều là hiểu lầm, hiểu lầm a!"
Khuyển tử: Đứa con kém cỏi. Do thành ngữ » Hổ phụ sinh khuyển tử « ( cha cọp sinh con chó ).
Người tới là ba của Đới Lập, Đới Thắng Toàn.
Đới gia ở Vân Châu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-to-tong-cua-anh-rat-ngot-ngao-lai-hoang-da/1038705/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.