Ninh Ly gọi điện thoại xin nghỉ với giáo viên chủ nhiệm Cảnh Hải Phàm. Cảnh Hải Phàm là giáo viên ngữ văn lớp 12/1*, cũng là tổ trưởng tổ ngữ văn, mấy ngày trước đi tỉnh tham gia nghiên cứu, hôm qua mới trở về. *Cao tam nhất ban. Hắn hiểu rõ tình huống của Ninh Ly tương đối nhiều, lại bởi vì mình có một đứa con gái mới 13 tuổi, liền đối với Ninh Ly có chút đồng tình và chiếu cố. "À, đúng rồi, tôi nhớ hôm nay Diệp Sứ sẽ đi trung tâm nghệ thuật thành phố tham gia trận chung kết Hoa Thanh Cup, em xin nghỉ là muốn đi bên đó sao?" Cảnh Hải Phàm thuận miệng hỏi. Ninh Ly dừng một chút. "Vâng." "Vậy được." Cảnh Hải Phàm trong lòng yên tâm một chút. Gần đây Ninh Ly đã trải qua không ít chuyện phiền toái, đi giải sầu cũng tốt, mặt khác cũng có thể cùng mẹ cô và Diệp Sứ liên lạc một chút tình cảm. Bài thi đạt điểm tuyệt đối của cô, Cảnh Hải Phàm đã gặp qua, cho nên cho dù cô thiếu mấy tiết, hắn cũng không lo lắng. Học sinh lớp 12, quan trọng nhất là tâm lý. "Cám ơn Cảnh lão sư." Ninh Ly cúp điện thoại, dừng taxi ở cổng trường. ... Trung tâm Nghệ thuật Thành phố Vân Châu. Ninh Ly vừa xuống xe, liền nhìn thấy Ngụy Tùng Triết đang đứng ở ven đường lo lắng chờ đợi. Quay đầu nhìn thấy cô, Ngụy Tùng Triết vội vàng đi tới: "Chị Ly!" Ninh Ly đi thẳng vào vấn đề: "Bức tranh đâu?" "Ở bên trong, đi theo em." Ngụy Tùng Triết mang theo Ninh Ly đi vào trong. Những người tham gia trận chung kết Hoa Thanh Cup, tổng cộng có 20, mỗi người được sắp xếp một phòng. Hai người tiến vào phòng treo bảng tên "Ngụy Tùng Triết". Góc đường, Diệp Sứ và Tô Viện vừa vặn đi lên lầu. Đồng hành còn có một người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi, chính là phó chủ tịch Hoạ Hiệp, Triển Thanh. "Hôm nay ngoại trừ mấy vị lão sư của tôi và Họa Hiệp, Du lão sư cũng sẽ tới." Du lão sư, cũng chính là chủ tịch hội họa hiệp, Du Bình Xuyên. Đây là một đại gia sơn dầu thực sự, rất nổi tiếng, trong và ngoài nước đã mở nhiều triển lãm tranh, cũng là thành viên của Hiệp hội Hội họa Quốc gia. Hắn bình thường thích ra ngoài hái phong cách, rất ít khi ở lại Vân Châu, lần này là vì trận chung kết Hoa Thanh Cup, đặc biệt chạy về. "Tiểu Sứ, nếu bức tranh của cháu có thể lọt vào mắt Du lão sư, sau này tiền đồ vô lượng a!" Diệp Sứ trong lòng cũng có chút khẩn trương. "Cám ơn Triển lão sư, cháu sẽ cố gắng." Triển Thanh cười ha hả: "Diệp phu nhân, ngài bồi dưỡng con gái bảo bối này, nhưng là rất xuất sắc a!" Lời khen ngợi này khiến Tô Viện rất thoải mái. "Nào có, đều là nhờ ngài chỉ điểm, mặt khác, cũng là đứa nhỏ này tự mình dụng tâm, phương diện này chúng ta thật sự không quản qua nàng." Song phương lại hàn huyên vài câu, Triển Thanh dẫn đầu lên lầu. Diệp Sứ hai người đi về phía phòng mình. Bỗng nhiên, Diệp Sứ bước chân dừng lại. Tô Viện theo tầm mắt của cô nhìn lại, kỳ quái hỏi: "Tiểu Sứ, làm sao vậy?" Diệp Sứ do dự một chút: "Con vừa mới nhìn thấy chị Ninh Ly." Tô Viện nhíu mày: "Lúc trước con mời nó hai lần, nó không phải đều cự tuyệt sao? Làm sao có thể đến vào lúc này? Huống chi, nó cũng không có thiệp mời." Trận chung kết Hoa Thanh Cup có yêu cầu rất cao, không có thiệp mời, ngay cả cửa chính cũng không vào được. Diệp Sứ vừa nghe, cũng cảm thấy mình suy nghĩ nhiều. "Vậy hẳn là con đã nhìn lầm rồi." Cô lại nhìn chằm chằm tấm bảng "Ngụy Tùng Triết" kia vài lần, nhẹ nhàng thở ra một hơi. "Mẹ, chúng ta đi thôi." ... "Thời gian thi đấu chính thức bắt đầu lúc 10 giờ sáng, vừa rồi em đi ra ngoài đi vệ sinh một chuyến, trở về liền nhìn thấy trên bức tranh này bị người ta cắt cho một đạo." Ngụy Tùng Triết tức giận không chịu nổi. Ninh Ly nhìn về phía bức tranh trước mặt. Đây là một bức tranh sơn dầu, trên hình ảnh là một khu phố cổ, mặt trời mới mọc, một tầng ánh sáng buổi sáng trong suốt bao phủ, trên đường phố có hai ba người đi bộ, lộ ra khói lửa nhân gian. Nguyên bản là một bức tranh rất tốt, lại bị một đoàn sắc tố màu xanh đen hủy hoại. "Đều là do em không cẩn thận, lúc rời đi cư nhiên quên khóa cửa!" Ngụy Tùng Triết đau đầu nhìn về phía Ninh Ly, đáng thương: "Chị Ly, làm sao bây giờ?" Ninh Ly cầm bảng sắc tố từ bên cạnh. "Loại chuyện này ai cũng không lường trước được, dù sao không phải ai cũng có thể làm được, ở chỗ này trực tiếp hủy bức tranh của người khác." Ngụy Tùng Triết cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. "Đúng vậy! Em liền nói, nếu ai làm chuyện này, tra giám sát một chút chẳng phải —— Đệt! Lá gan lớn như vậy, giám sát sẽ không bị hỏng chứ?!" Ninh Ly thần sắc bình tĩnh: "Không xấu cũng phải xấu." Ngụy Tùng Triết xoay người đi ra ngoài. "Em phải đi nói chuyện này với người của Họa Hiệp!" "Bây giờ đi cũng vô ích, vẫn là chờ trận đấu kết thúc đi." Ninh Ly bắt đầu tô màu. "Đến lúc đó, tổng thể cũng có thể tra ra manh mối." Ngụy Tùng Triết gãi gãi đầu, đi tới phía sau cô. "Nhưng mà, chị Ly, cách trận đấu chỉ còn hai giờ nữa, cho dù chúng ta xin xếp hạng cuối cùng, sợ là cũng không kịp a..." Ninh Ly nhẹ nhàng thở ra một hơi. Sau tai nạn xe hơi kiếp trước, tay cô hầu như không cầm cọ nữa. Cô nhấc cọ lên: "Kịp." ... 10 giờ. Sảnh tầng 3. Trên sân khấu, tất cả các bức tranh của các thí sinh lần lượt được mang lên. Mỗi bức tranh cần phải được xem bởi bảy giám khảo, chấm điểm, điểm trung bình, là điểm số cuối cùng. Đám người Tô Viện ngồi dưới đài, chờ kết quả. Một số giám khảo đứng trước một bức tranh thì thầm về điều gì đó. "Bức tranh này rất tốt, cấu trúc không gian và màu sắc sử dụng khá xuất sắc. Chưa đến 20 tuổi, có thể vẽ ra tiêu chuẩn như vậy, thật sự là khó có được." "Tôi cũng cảm thấy bức tranh này, so với những người khác đều tốt hơn một chút." "Ôi, Triển Thanh, Diệp Sứ này, hình như lúc trước ông đã khen qua?" Trên mặt Triển Thanh mang theo nụ cười. "Đúng vậy, đứa nhỏ này ở trên hội họa, thiên phú xác thực rất tốt. Tôi chỉ cần chỉ điểm hai lần và đã có những tiến bộ lớn." Hắn nói vừa nói, nhìn về phía Du Bình Xuyên bên cạnh. "Du lão sư, ông thấy thế nào?" Du Bình Xuyên năm nay 53 tuổi, khí chất nho nhã. Ông liếc nhìn bức tranh và từ chối cho ý kiến. "Là không tệ, đáng tiếc tượng khí hơi nặng, ít linh tính một chút." Một vị giám khảo bên cạnh cười nói: "Ánh mắt Du lão sư quá cao, tiêu chuẩn này, Hoa Thanh Cup năm nay, có thể coi là đứng đầu." "À, nơi này sao chỉ có 19 bức tranh?" Một giám khảo khác hỏi một cách kỳ lạ. Triển Thanh giải thích: "Bức tranh của đứa nhỏ kia tạm thời xảy ra chút vấn đề, đang tu bổ, hẳn là sắp đưa tới." Dưới sân khấu, Tô Viện đang nói chuyện phiếm với gia đình các thí sinh khác. "Diệp phu nhân, xem ra giải nhất này, không phải Diệp Sứ nhà các ngươi sao?" Tô Viện tươi cười dịu dàng khéo léo. "Trận đấu còn chưa kết thúc, chuyện này cũng khó nói." "Có gì khó nói? Tôi thấy một số giám khảo đánh giá cao con bé!" "Đạt giải nhất, Diệp Sứ tương đương với một chân bước vào đại học Tây Kinh a, Diệp phu nhân, ngài có nữ nhi ưu tú như vậy, thật khiến người ta hâm mộ!" Tô Viện trong khoảng thời gian này bởi vì Ninh Ly gây ra một đống phiền toái mà sinh ra phiền muộn quét sạch. Đúng lúc này, cửa phụ bị người đẩy ra, Ngụy Tùng Triết cầm bức tranh của mình đi vào. Trong thực tế, tất cả mọi người không có hy vọng cho bức tranh của mình. Một tác phẩm tốt, cần thời gian dài lên ý tưởng và chuẩn bị, hắn tạm thời sửa đổi, có thể sửa đến cái gì tốt? Nhưng mà, khi bức tranh kia hiện ra trước mặt mấy vị giám khảo, mấy người lại đồng loạt sửng sốt, rơi vào tĩnh mịch. Đó là thành phố trước khi bình minh. Trước bình minh, thời gian tối nhất, rừng sắt im lặng trong bóng tối. Chỉ có chân trời cuối cùng, một đạo mơ hồ quang, như ẩn như hiện. Giống như là vô tận nặng nề trực tiếp, bị xé rách mở ra một vết nứt, sinh mệnh lực bồng bột cơ hồ muốn tranh nhau tràn ra. Tựa như trong đêm tối vắng vẻ, phá kén trùng sinh. Du Bình Xuyên nhìn bức tranh kia, trầm mặc hồi lâu, mới nhìn về phía Ngụy Tùng Triết. "Đây là... Ai đã giúp cậu thay đổi nó?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]