Chiếc xe lái thẳng đến một bìa rừng hoang vu, Lục Vi nhìn hoang cảnh trong lòng trùng xuống.
Xe dừng lại, Lục Vi định xuống xe bị người đàn ông tóm lại, đè xuống ghế phụ.
“Anh biết em cũng nhớ anh, dù sao anh cũng là người đàn ông đầu tiên của em.”
Nói xong, hắn bắt đầu xé quần áo của Lục Vi.
Trong lòng Lục Vi hoàn toàn sụp đổ, cô ta liều mạng vùng vẫy: “Anh thả tôi ra, thả tôi ra. Mạc Thiên mà biết, anh ấy sẽ không tha cho anh.”
Hai chữ “Mạc Thiên” lập tức khiến người đàn ông kia dừng lại động tác, trong đôi mắt dài hẹp kia có một cảm xúc u ám.
“Ha… Mạc Thiên.”
Hắn liền buông Lục Vi ra, cô ta nhân cơ hội bỏ chạy khỏi xe.
Hắn ta từ phía sau lại nói: “Mạc Thiên có biết quá khứ của em không?”
Lục Vi giật mình, kinh hãi quay lại nhìn hắn: “Anh muốn cái gì?”
Đôi môi của hắn cong lên, nở nụ cười yêu nghiệt: “Anh không muốn làm gì cả, anh chỉ muốn em thôi.”
Trong lòng Luc Vi trầm xuống, hai tay nắm chặt.
“Tự mình cởi.”
“Mộ Thành.” - Lục Vi đau khổ cầu khẩn: “Đừng như vậy được không? Chuyện quá khứ đã qua rồi, tôi không trách anh, anh hãy thả tôi ra đi. Tôi muốn có một cuộc sống mới, tôi không muốn sống trong bóng tối mãi mãi.”
Ánh mắt người đàn ông càng ngày càng sâu: “Bây giờ cô chê sống trong bóng tối. Lục Vi, cô đã thay đổi, đáng tiếc tham vọng của cô không theo kịp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-tinh-nhan/3335691/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.