Kiều An Hạ quay lại văn phòng, cầm dự án lên xem nhưng xem thế nào cũng không vô, trong đầu lởn vởn lời nói của Mạc Thiên.
Cố Dực đi tới, mang một ly cafe đặt lên bàn cho cô: “Xin lỗi, vừa rồi…”
“Không, tôi mới nên là xin lỗi.” - Kiều An Hạ nhỏ giọng.
Cố Dực gật đầu, định quay đầu đi lại nói: “Nội quy của Mạc gia rất nghiêm khắc, cô nên cẩn thận.”
Kiều An Hạ hơi khựng lại, sau đó cười khổ.
Cô và Mạc Thiên bất quá chỉ là giao dịch, vĩnh viễn không cần gặp phụ huynh, cần gì lo về phép tắc.
Bất kể Mạc Thiên nói thế nào, sau khi tan làm cô vẫn phải quay về để làm nhiệm vụ của tình nhân.
Tan tầm, Kiều An Hạ đi chợ mua đồ ăn, trong chợ có kẻ móc túi, còn chưa kịp nhận biết, đã có người xô cô ngã vào một sạp đồ, bàn tay truyền đến đau nhất.
Mọi người muốn đưa cô đến bệnh viện, nhưng Kiều An Hạ từ chối, cố nén đau xách thức ăn muốn quay về.
Đèn đỏ sáng lên, Kiều An Hạ băng qua đường, cánh tay truyền đến cơn đau nhức không chịu nổi, các túi trên tay rơi xuống, Kiều An Hạ định cúi người nhặt đồ ăn, một chiếc xe hơi vù vù lao tới..
Tại một phòng bao quán rượu.
Mạc Thiên ngồi tựa ở ghế sô pha, từ lúc đến đến bây giờ khuôn mặt vẫn đen như đít nồi.
Lương Ân ôm một người đẹp đi tới: “Lão đại, tôi mời anh đến đây chơi, sao lại chỉ ngồi đây uống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-tinh-nhan/3327337/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.