Kiều An Hạ cắn răng che đậy vết thương. Không sao cả, từ ngày mẹ của cô mất, người anh hùng trong lòng cô đã không còn nữa.
“Nói với Vương Loan, nếu Viên Phàm không chịu ký giấy ly hôn, tôi sẽ đuổi cùng giết tận hắn.” - Nói xong liền quay người rời khỏi nhà họ Kiều.
Kiều Văn Quốc đuổi theo hai bước lại bị Kiều An Hiên ngăn lại: “Ba, chị đã đi quá xa rồi, hiện tại đang làm tình nhân bên cạnh Mạc Thiên, nên tất nhiên chị sẽ không muốn anh rể nửa.”
Kiều Văn Quốc nhí mày: “Gia môn bất hạnh…”
Kiều An Hạ chạy ra khỏi Kiều gia, chỉ là muốn chạy thật xa, một mực tránh né nơi mà cô từng xem là nhà…
Điện thoại trong túi lại vang lên, cô không muốn trả lời, chắc chắn là Kiều Văn Quốc lại gọi đến để ra lệnh cô quay lại.
Hết cuộc này đến cuộc khác vang lên, Kiều An Hạ khó chịu đến mức nghe máy không thèm nhìn: “Tôi sẽ không quay lại, các người bỏ ý định đó đi.”
Bên kia trầm mặc mấy giây, một giọng nam trầm thấp vang lên: “Kiều An Hạ, em cãi nhau với ai?”
“Mạc… Mạc tiên sinh.” - Kiều An Hạ sững sờ.
“Em đang ở đâu?” - Mạc Thiên lại hỏi.
Kiều An Hạ lúc này mới phát hiện trời đã tối liền nói: “Tôi sẽ về ngay.”
“Ở đâu?” - Mạc Thiên nghiêm giọng.
Sau khi Kiều An Hạ báo vị trí của mình, Mạc Thiên nói: “Tìm một nơi an toàn, đợi tôi.”
Kiều An Hạ nhìn xung quanh, thấy một cửa hàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-tinh-nhan/3327331/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.