Chương trước
Chương sau


Ánh nắng ban mai , chiếu rọi vào căn nhà nhỏ cùng một loạt mùi hương thức ăn thơm phức khiến cho Tiểu Ly không nhịn được mà thức giấc, vừa mở mắt đối diện với cô là một bàn đồ ăn đủ các loại món cô yêu thích, nóng hổi nghi ngút khói làm cho cô không tự chủ được mà nuốt nước miếng, biểu cảm như mơ hồ mà Long lanh,thèm thuồng, …

-“ Ly … đi vệ sinh cá nhân rồi ra ăn sáng,tôi chuẩn bị rất nhiều đồ ăn em thích đấy..”

Ninh Dư Hạo nhìn cô gái nhỏ biểu cảm đáng yêu , ngại ngùng thì không khỏi bật cười thành tiếng, ánh mắt như chứa chan một niềm vui khó tả nhưng trái lại thì Tiểu Ly ,ánh mắt lại tràn đầy sự buồn bã , khó chịu. Cô không cười, thậm chí khuôn mặt còn có ý ghét bỏ người đàn ông này, ..

-“ Tôi sẽ không trở về với anh đâu…”

-“ Được..đều nghe em hết..”

Cô lặng lẽ nhìn biểu hiện của hắn, cứ nghĩ rằng người đàn ông này sẽ không đồng ý nhưng hắn lại vô cùng vui vẻ mà chấp nhận khiến cho cô có chút bất ngờ khuôn mặt hơi căng thẳng mà hướng ánh mắt đi xa, như muốn tránh sự giao tiếp trực tiếp.

-“ Anh … anh sẽ không lừa tôi đấy chứ…”

-“ Không lừa em …”

Tiểu Ly không nói một lời cô liền đứng dậy rồi đi vào phòng vệ sinh,cô đóng cửa có chút không tin vào sự thật nhưng cũng không nghĩ nhiều bởi vì giờ đây chiếc bụng to lớn của cô đang chống đối mà kêu rì rào khiến cô vội vàng vệ sinh cá nhân rồi mau chóng trở ra ngoài.

Trên chiếc bàn nhỏ đầy ắp các món ăn mà Tiểu Ly yêu thích, mặc dù biểu cảm không mấy vui vẻ nhưng khi đứng trước một bàn đồ ăn ngon như thế này cô vẫn phải chịu thua mà bị chúng khuất phục, đồ ăn hắn nấu thực sự rất hợp khẩu vị của Tiểu Ly nên cô ăn được rất nhiều, cũng không biết có phải vì cô mang thai hay không nhưng cô có cảm giác rằng, lâu lắm rồi mình mới được ăn ngon như vậy thật khiến cô có chút u sầu mà nhìn hắn bối rối …

-“ Sao …sao anh không ăn đi…”

-“ Tôi ăn sau , em ăn đi… “

Vừa nói Ninh Dư Hạo vừa gắp thêm đồ ăn vào bát cho Tiểu Ly, dáng vẻ bình lặng đến thản nhiên , không biết sao từ lúc gặp lại người đàn ông này qua cách xử sự mặc dù vẫn còn có chút lạnh lùng nhưng biểu hiện lại vô cùng ấm áp ,khiến cô cũng không thể nào trách móc ,khó chịu…

-“ Hôm nay là ngày đầu tiên của năm mới, anh không về nhà sao …”

-“ Đây là nhà tôi, tôi còn có thể đi đâu nữa..”

Hắn điềm tĩnh khẽ mỉm cười mà nhìn cô gái nhỏ trước mặt, khiến trái tim trong lòng Tiểu Ly có chút nhộn nhịp, hắn coi đây là nhà hắn, vậy là có ý gì sao !!! Cô ngây ngốc mà nhìn lại người đàn ông,

-“ Anh đang nói gì vậy, đây là nhà tôi không phải là nhà anh đâu…”

Biểu cảm của Tiểu Ly khiến hắn bật cười như bắt được điểm yếu của cô gái ,bọn họ cứ thế vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ cho đến khi nghe thấy có tiếng gõ cửa nhà vọng vào khắp không gian nhỏ…

-“ Chị Tiểu Ly… Chúc mừng năm mới…”

Lan Nhi cầm một giỏ trái cây tươi ngon, mà hôm qua cô đã ra vườn thu hoạch được mang đến cho Tiểu Ly, khuôn mặt vô cùng hứng khởi chờ đợi, thì từ đằng sau có một bàn tay to lớn chạm vào vai khiến Lan Nhi giật mình lùi lại, …

-“ Này, sao anh cứ thích hù người khác thế hả…”

-“ Ai muốn hù cô, là do cô nhát gan quá thôi…”

Đông Phong sáng sớm cũng đã chuẩn bị một bó hoa rất đẹp, muốn tặng làm quà chúc mừng năm mới cho Tiểu Ly, nhưng vừa đến đã thấy Lan Nhi đứng sẵn ở cửa, hắn muốn gọi cô nhưng lại vô tình mà làm cô hoảng sợ, cũng chẳng biết thế nào cho đến khi cánh cửa nhà của Tiểu Ly được mở ra …

-“ Chúc mừng năm mới Đông Phong, Lan Nhi …. hai người là cùng đến sao …”

-“ Không có…”

Cả hai người không hẹn mà cùng đồng thanh đáp lại khiến Tiểu Ly có chút bật cười…

-“ Được rồi, hai người..mau vào nhà đi “

-“ Chị Tiểu Ly, chúc mừng năm mới, em tặng chị nè..”

-“ Chị Cảm ơn , chị cũng chúc mừng năm mới với Lan Nhi nha, chúc cô bé tuổi mới sẽ mau có tình yêu..”

Tiểu Ly nhận lấy giỏ trái cây rồi rút ra một Hồng bao đỏ tặng lại cho Lan Nhi khiến cô bé đỏ mặt, sau đó cả ba liền đi vào trong nhà…

-“ Tiểu Ly, tặng em .. chúc em năm mới vui vẻ càng ngày càng xinh đẹp…”

-“ Vâng, cảm ơn anh Đông Phong , em cũng chúc anh năm mới thật vui vẻ , hạnh phúc ..”

Tiểu Ly vừa định nhận lấy bó hoa thì đã bị Ninh Dư Hạo dành lấy trước, biểu tình không thích ra mặt ,

-“ Tôi nhận thay cho vợ tôi…”

Câu nói này của hắn khiến cả ba người đứng hình chôn chân tại chỗ, vô cùng bất ngờ không tin vào những gì đã nghe ,đặc biệt là Tiểu Ly mãi được một lúc mới trấn tĩnh lại mà vội vàng giải thích…

-“ Hai người đừng hiểu lầm, …đây…, đây là bạn của tôi thôi..”

-“ Bạn giường..”

Lại một lần nữa hắn khiến cho mọi người ở đó im bặt không nói nên lời, còn hắn thì khẽ nhếch miệng biểu cảm ung dung, đắc chí mà quay trở lại vào bàn ăn, bình thản ngồi xuống như chưa có chuyện gì xảy ra..

-“ Chị Tiểu Ly em nhớ ra là phải đi chúc Tết bạn em nữa, em … em xin phép chị nha …”

Cô bé Lan Nhi như hiểu ra chuyện, liền vội vàng lấy lý do mà rời đi chỉ còn mỗi Đông Phong vẻ mặt buồn bã nhìn cô, khẽ mỉm cười gượng gạo…

-“ Thôi… anh cũng phải về có chút việc, … em nghỉ ngơi thêm đi…. chúc em năm mới vui vẻ…”

Tiểu Ly thẫn thờ nhìn Đông Phong khi chắc chắn đã rời đi, cô mới quay lại phía Ninh Dư Hạo, ánh mắt trở nên sắc bén hơn bình thường, biểu hiện rõ ràng của sự khó chịu .Khuôn mặt mềm mại của cô bây giờ đầy nổi loạn, với đôi mắt sáng ngời tỏa ra một tia sáng quyết liệt mà vô cùng dận giữ ….

-“ Ninh Dư Hạo, anh tính làm trò gì vậy hả…”

-“ Đâu có… tôi đâu có định làm gì em …”

-“ Anh …anh…”

Rõ ràng là hắn biết cô đang tức giận với hắn nhưng hắn thì vẫn cứ mặt dày mà trêu chọc cô như một đứa trẻ khiến cô chỉ biết bất lực mà đứng ở cửa một cách im lặng ,lúc này hắn mới đứng dậy rồi đi lại phía Tiểu Ly sau đó ôm cô vào lòng,mặc cho cô khó chịu mà vùng vẫy….

-“ Ly … ngoan… đừng giận nữa…ăn xong tôi dẫn em đến một nơi, chắc chắn em sẽ thích…chịu không”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.