Khi Tiểu Ly tỉnh lại đã thấy mình nằm trong bệnh viện tự lúc nào, ánh mắt mệt mỏi cùng gương mặt nhợt nhạt đến thất thần, cô cố gắng gượng người từ từ đứng dậy nhưng đã bị một bàn tay to lớn kéo trở lại nằm xuống chiếc giường êm ả…
-“ Cô đang rất yếu ,còn tính đi đâu hả..”
Triết Viễn Dương đỡ cô gái nhỏ nằm xuống,sau đó liền đi pha cho Tiểu Ly một cốc sữa nóng …
-“ Này,…uống đi, Ninh tiên sinh ra ngoài một chút sẽ về ngay thôi…”
-“ Ai nói tôi muốn gặp anh ta chứ…”
Tiểu Ly nhìn Triết Viễn Dương chau mày, tỏ vẻ khó chịu khi nhắc đến Ninh Dư Hạo nhưng thực chất trong lòng có một chút mất mát đến trống trải khi tỉnh dậy không thấy người đàn ông này ở đây, ánh mắt lơ đãng muốn tránh sự thấu hiểu cô liền uống một ngụm sữa…
-“ Ui zza…”
-“ Này… sao vậy… cô có làm sao không …”
Tiểu Ly vừa chạm vào cốc sữa đã bị nhiệt độ của nó làm cho giật mình, Triết Viễn Dương lúc này mới hốt hoảng nhìn Tiểu Ly thấy cô có vẻ không sao hắn mới cầm ly sữa lên sau đó thổi cho bớt nóng ,rồi đút cho cô gái nhỏ gương mặt đang còn hoang mang …
-“ Chắc được rồi đó… mau uống đi…”
-“ Tôi không cần, anh cứ để ở bàn đi lát nữa tôi sẽ uống…”
-“ Cô tức giận cái gì chứ… nếu không phải tên khốn Ninh Dư Hạo nói không yên tâm để cô một mình, bảo tôi ở lại chăm sóc cô thì còn lâu tôi mới đến đây…,”
-“ Cậu nói ai là đồ khốn..”
Hai người trong phòng không hề biết Ninh Dư Hạo cùng Tống Dựt đã đứng ở cửa tự bao giờ, không cần phải nói một màn này đã khiến Triết Viễn Dương kinh hồn bạt vía, liền vội vàng đứng dậy mà giải thích …
-“ Hâhha… Ninh tiên sinh, cậu nghe lầm rồi… ai lại dám nói cậu là đồ khốn chứ…”
-“ Cậu có muốn ngay hôm nay sẽ được đi Bắc Cực sống không..”
Triết Viễn Dương nghe thấy thế thì liền đi lại phía hai người đàn ông mà tươi cười, thuận thế liền kéo tay Tống Dựt ra làm bia đỡ đạn cho hắn…
-“ Hêhhe… Ninh tiên sinh… tôi chỉ là lỡ lời thôi… chí ít cậu cũng phải nên biết ơn tôi vì đã chăm sóc cho người phụ nữ của cậu chứ…”
-“ Hâhha…hâhhaha…”
Tiểu Ly bất chợt cười lớn rạng rỡ khiến ba người đàn ông ngơ ngác nhìn về phía cô, Ninh Dư Hạo lúc này mới tiến lại phía Tiểu Ly, khẽ mỉm cười bởi vì đây là lần đầu tiên hắn thấy cô cười tươi một cách thoải mái như vậy, bàn tay vô thức mà chạm vào khuôn mặt xinh đẹp, lay động lòng người…
-“ Ly …tại sao lại cười…”
-“ Không biết… chỉ là cảm thấy rất buồn cười …”
Tiểu Ly cũng chẳng biết tại sao khi nhìn những người đàn ông trò chuyện trong lòng cô lại cảm thấy vô cùng thoải mái, ánh sáng bên ngoài chiếu vào khuôn mặt Tiểu Ly dấy lên sự mềm mại long lanh đến khó tả, cô vui vẻ đưa tay sờ vào chiếc bụng to lớn với biểu cảm vô cùng hạnh phúc…
-“Bao giờ tôi có thể về nhà ..”
Ninh Dư Hạo đột nhiên trầm lặng không nói một lời nào ,trong lòng có chút bối rối dường như không muốn cho Tiểu Ly biết một chuyện gì đó, hắn liền với lấy ly sữa trên bàn rồi đưa cho Tiểu Ly …
-“ Ly ….Ngoan …mau uống đi… chỉ cần em chịu khó ăn uống bồi dưỡng sẽ được về nhà sớm thôi…”
Cô ngoan ngoãn nghe lời uống hết ly sữa, khẽ mỉm cười nhìn hắn gật đầu, hắn đỡ cô nằm xuống rồi đắp chăn cho cô gái nhỏ, chờ cho cô liu thiu chìm vào trong giấc ngủ , thì mới cùng hai người đàn ông còn lại rời đi..
-“ Cậu không định nói cho cô ấy biết sao…”
-“ Không thể nói… nếu không cô ấy sẽ lo lắng “
Ninh Dư Hạo trầm lắng trả lời Tống Dựt, trong lòng hắn cảm xúc hiện tại rất hỗn loạn, hôm qua khi Tiểu Ly cấp cứu vì ngất xỉu, đã phát hiện ra cô với tình trạng bị thiếu máu trầm trọng, hiện tại sức khỏe vô cùng yếu khi chỉ còn vài tuần là đến ngày sinh điều này nếu không thể khắc phục nhanh chóng sẽ ảnh hưởng đến tính mạng của hai mẹ con, …
Tất nhiên với thế lực của hắn, việc tìm kiếm người cùng nhóm máu và hiến máu quá đơn giản nhưng do cơ địa của Tiểu Ly lại không thể xâm nhập việc truyền máu, điều này thực sự làm hắn sợ hãi và lo Âu rất nhiều, giờ chỉ còn một cách là phải giúp cô ăn uống điều độ, cùng với việc uống những chất bổ sung máu cho cơ thể mới có thể khiến cho hai mẹ con cô an toàn…
-“ Cậu không cần phải lo lắng quá, bây giờ tôi và Viễn Dương sẽ bay về Lolytar giúp cậu giải quyết công việc, còn về cô ấy, cậu cứ điều chỉnh chế độ ăn như tôi đã ghi rõ, xong việc tôi sẽ quay trở lại ngay….Sẽ không sao đâu…”
-“ Ukm..”
-“ Haizzze… Ninh tiên sinh của tôi ơi.,. cậu phải tin tưởng vào tay nghề của bạn cậu… Tống Dựt chứ… dù sao cậu ta cũng là một bác sĩ nổi tiếng nhất Lolytar mà..”
Triết Viễn Dương thấy vẻ mặt không chắc chắn cùng lo Âu của Ninh Dư Hạo thì liền trêu chọc hai người bọn họ khiến cả hai người đàn ông nhìn hắn với ánh mắt như phát ra tia lửa giận dữ, bọn họ cứ thế trò chuyện một lúc rồi cũng liền rời đi , lúc này Ninh Dư Hạo mới quay trở lại phòng bệnh trên tay còn cầm theo một con gấu bông nhỏ nhắn…
Thấy Tiểu Ly vẫn còn say giấc, hắn mới chậm rãi nhẹ nhàng đặt con gấu nhỏ bên cạnh cô rồi kéo ghế ngồi xuống, nghĩ lại những gì cô đã trải qua hắn thực sự rất đau lòng , ngay cả bây giờ khi cô đang ở trước mặt, hắn vẫn có cảm giác nghẹn ngào khó tả, hắn hận chính bản thân mình vì không thể bảo vệ cho cô thật tốt, thậm chí vì trả thù cho cha mình mà đã từng đối xử với cô rất tệ…
Nếu tất cả mọi chuyện chưa từng xảy ra liệu bây giờ cô và hắn sẽ có tốt đẹp không, sẽ sống cùng nhau thật hạnh phúc không , hắn sẽ là A Mặc mà cô luôn luôn yêu thương, luôn luôn gắn bó nhưng thật sự đến bây giờ hắn vẫn không thể nào có thể đối diện với cô, không thể nào đối diện với tư cách là A Mặc….
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]