Sau khi rời khỏi căn hộ cũ, Lương Khê dùng số tiền tích góp ít ỏi của bản thân mua một căn nhà nhỏ trong khu dân cư tập trung. Giá thành nơi này so với khu chung cư cao cấp kia hiển nhiên rẻ hơn rất nhiều, Lương Khê dùng chìa khóa mở cửa, đi xung quanh một vòng. 
"Khụ khụ…" 
"Bụi quá!" 
Trì Viễn cùng Hân Nghiên ôm thùng lớn, thùng nhỏ theo Lương Khê vào trong, nhìn căn nhà bám đầy bụi, hẳn đã lâu chưa được quét dọn. 
"Anh định ở chỗ này sao?" Trì Viễn đưa tay quẹt một đường trên sàn, ngay cả dấu vân tay cũng bị bụi che mất, không khỏi nhăn mày: "Chung quy cũng quá là tệ đi." 
Lương Khê từ trong một căn phòng bước ra hướng Trì Viễn cùng Hân Nghiên cảm ơn: "Cảm ơn đã giúp đỡ, hai người về trước đi, chuyện còn lại tôi có thể tự lo." 
"Nhưng…" Hân Nghiên có điểm do dự. 
"Được rồi, bọn tôi về trước đây." Trì Viễn xoay người kéo theo Hân Nghiên rời đi. 
"Rầm!" Cánh cửa lần nữa đóng lại. 
Lương Khê sững người giây lát, một lát sau mới quay người đi tìm dụng cụ dọn dẹp. Giờ đã là buổi trưa, nếu không tranh thủ vệ sinh căn nhà, e rằng đêm nay cậu sẽ không có chỗ ngủ mất. 
Để xem, trước hết là trần nhà… 
Đứng trước cửa nhà, Trì Viễn không biết mình làm sao, trong lòng thập phần khó chịu, biểu hiện của hắn rõ ràng đến mức ngay cả Hân Nghiên bên cạnh cũng nhận ra. 
"Anh Viễn!" Hân Nghiên lên tiếng gọi. 
"Em 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-tinh-nhan-cua-lao-ban/2725956/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.