Một mạch chạy khỏi căn hộ Lương Khê, Trì Viễn đạp mạnh chân ga, xe ô tô phóng nhanh trên đường. Âm báo chuông điện thoại reo lên liên tục, Trì Viễn chẳng muốn để ý, toàn bộ tâm trí của hắn lúc này đều đặt trên người Lương Khê.
Từ lúc nào nảy sinh tình cảm này?
Trì Viễn cũng không biết…
Là từ khoảnh khắc nhìn thấy Lương Khê rơi nước mắt?
Hay từ lúc ánh mắt hai người va vào nhau, lưu lại chút dư quang trong nhãn cầu người nọ?
Hay giây phút chứng kiến Lương Khê nhập tâm vào vai diễn, từng cử chỉ, từng đường nét trên gương mặt, chân chính khảm sâu vào trái tim Trì Viễn?
Trì Viễn không trốn tránh, hắn chính là thích Lương Khê…
Thích cái dáng vẻ biếng nhác mỗi khi theo hắn đến phim trường của đối phương.
Thích cái tính luôn càm ràm của Lương Khê, nhưng sau lưng luôn che chở cho hắn.
Thậm chí, sự bướng bỉnh của người nọ cũng làm hắn dao động.
Phần tình cảm này vẫn luôn được Trì Viễn giấu đi, nhưng khi nhìn thấy Lương Khê bên cạnh người đàn ông khác, trái tim hắn liền quặn đau. Trì Viễn tức giận đến bật khóc, muốn cho tên đáng ghét kia một bài học, lại nhận ra giữa hai người căn bản chỉ là quan hệ đồng nghiệp mà thôi, lấy tư cách gì cơ chứ!
Điện thoại vẫn không ngừng reo, Trì Viễn chỉ đành dừng lại bên đường, vừa nhìn đến đã thấy hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ của Hân Nghiên.
Điều chỉnh lại giọng điệu của mình, Trì Viễn nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-tinh-nhan-cua-lao-ban/2724286/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.