Chương trước
Chương sau
Lương Khê chống tay lên thành bồn, sóng lưng ưỡn thành một đường cong khiêu gợi. Triệu Ảnh Quân đem ngực mình dán dính vào lưng Lương Khê, một tay vân vê đầu ngực, tay còn lại không ngừng nới rộng huyệt khẩu.

"Ưm." Đầu Lương Khê không ngừng chảy mồ hôi, cậu cố gắng thả lỏng thân thể, một ngón, hai ngón, đến ngón thứ ba… Lương Khê đã có cảm giác sắp sửa mở ra một cánh cổng mới.

"Khê Khê." Triệu Ảnh Quân nỉ non.

Mỗi lần nghe danh xưng này, cơ thể Lương Khê không tự chủ mà run nhẹ, các nếp nhăn bất giác hút vào nhau. Triệu Ảnh Quân cười nham hiểm, ba ngón tay vừa rút ra đã bị vật lớn thế chỗ, Lương Khê chưa kịp chuẩn bị mà giật nảy người.

"Quân Quân." Thanh âm Lương Khê có đôi phần nghẹn ngào: "Khoan hãy động."

Triệu Ảnh Quân tất nhiên nghe theo.

Thở ra hít vào vài cái, Lương Khê tự động hông mình, ráng thích nghi với dị vật "khủng", cậu không biết một màn này có bao nhiêu tình sắc trong mắt Triệu Ảnh Quân.

"Khê Khê." Anh đưa tay giữ lấy eo Lương Khê khẽ nói: "Tin em."

"..." Lương Khê chưa kịp mở lời, từ phía sau liền bị tập kích, mỗi lần ra vào đều khiến cậu hít khí không ngừng.

Cái thứ đó thật sự là muốn lấy mạng cậu mà…

Trên trán Triệu Ảnh Quân thấm đẫm mồ hôi, anh dừng động tác ở hông, từ từ rút ra.

Mật h*yệt đang được vật lớn lấp đầy đột ngột trống trơn, Lương Khê chưa kịp hình dung là chuyện gì đã bị Triệu Ảnh Quân xoay một góc 360 độ, mặt đối mặt với anh.

"Quân Quân."



Đôi mắt to tròn ngập đầy nước, trông qua vừa đáng thương vừa khiến người đối diện muốn bắt nạt nhiều hơn, Triệu Ảnh Quân vươn lưỡi liếm nhẹ lên mi mắt Lương Khê, lau đi nước mắt, hạ thân lần nữa tiến vào.

Không biết ra vào bao nhiêu lần, tại một điểm Triệu Ảnh Quân nhận ra giọng điệu Lương Khê thay đổi, anh đỉnh nhẹ thêm vài lần, người dưới thân thật sự phát ra tiếng mèo kêu làm lòng người nhốn nháo. Triệu Ảnh Quân cầm tiểu Khê Khê trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng vuốt ve lên xuống, bao q*y đầu bị kéo căng đến cực đại, Lương Khê lần nữa rùng mình.

"Anh muốn ra." Lương Khê vặn vẹo thân mình, hiển nhiên bị Triệu Ảnh Quân khiêu khích muốn tiết ra.

Làm sao Triệu Ảnh Quân chịu bỏ qua bộ dạng đáng yêu của người nọ, anh dùng tay giữ lấy lỗ nhỏ trên đỉnh, hông không ngừng gia tăng tần suất, đánh vào điểm mẫn cảm của Lương Khê.

"Quân Quân." Lương Khê bị khoái cảm trước sau đánh gục, vừa sung sướng lại vừa túng quẫng, cậu thật sự muốn bắn a: "Cho anh ra, Quân Quân."

"Vậy ra cùng nhau đi…" Vừa dứt lời, cơ thể Triệu Ảnh Quân run mạnh, đồng thời buông tay, tiểu Khê Khê rốt cuộc cũng phun tào, bạch trọc bắn thẳng lên bụng anh.

Lương Khê cảm nhận rõ rệt dòng dịch nóng chảy ở bên dưới, cùng với đại điểu căng cứng…

"Anh không nổi nữa a." Lương Khê lập tức hóa xanh, cái thân già của cậu thật sự không trụ nổi nữa.

"Khê Khê." Triệu Ảnh Quân hôn nhẹ lên môi cậu, rủ rỉ nói: "Thêm một cái nữa thôi."

"..." Sau cùng Lương Khê vẫn là bị bộ dạng tỏ vẻ đáng thương của anh đánh ngã, ai biểu cậu thật sự xót tên này làm gì chứ.

Cũng không biết làm qua bao nhiêu lần, Lương Khê chỉ biết bản thân bị lôi từ phòng tắm về phòng ngủ, đại chiến năm trăm hiệp đến bất tỉnh nhân sự trên giường, cũng may chỉ là hưng phấn đến kiệt sức.

Lão yêu quái Triệu Ảnh Quân dương dương chí thịnh, hai mươi tám năm giữ gìn côn bản sắp hóa đá cũng đã nếm thử trái cấm của nhân loại, ngọt vị đến tê lòng, ăn bao nhiêu vẫn cảm thấy đói.

Ngủ một mạch đến chiều hôm sau, Lương Khê vừa tỉnh dậy đã thấy toàn thân đau nhức, vốn muốn mắng vài câu, lại nhìn thấy gương mặt hoa hoa phơi phới của Triệu Ảnh Quân, cục tức cũng tan thành hư khói. Thôi thì, người lớn không trách trẻ con.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.