[...]
- Mẹ ơi...mẹ đợi con nha, sau này con giàu con sẽ trở về đón mẹ.
Cạch.
Sau khi kết thúc cuộc gọi cho Kha Luân thì Chu Hạ lại nhét thêm vào trong máy một đồng xu nữa để gọi cho Mặc Cảnh. Nhưng anh ấy không nghe máy, đoán chừng là Mặc Cảnh đã ngủ nghỉ nên cô chỉ đành thu âm rồi lưu lại lời nhắn để ngày mai anh ta mở ra mà xem sau đó chuyển lời giúp cô.
Chu Hạ cuối mặt nhìn vào tờ tiền giấy với mệnh giá một đô trên tay của mình mà thở dài. Một giọt nước mắt cuối cùng lăng dài qua gò má rồi lại dừng chân trên tờ tiền nhăn nhúm, cũ nát của Chu Hạ.
- Đi thôi.
Đến lúc phải cứng rắn dứt khoát rồi, cô nắm chặt bàn tay đôi, ánh mắt kiên định, ngẩn cao đầu bước ra khỏi hộp điện thoại công cộng.
- Ông trời ơi...ông có biết tôi là đợi ngày này lâu lắm không hả? Ngày mà tôi chẳng còn nặng lòng vì một điều gì nữa, bây giờ tôi có thể nhìn đời bằng đôi mắt tích cực rồi nè...haha.
Chu Hạ ngửa mặt lên bầu trời đen thăm thẳm kia mà hô hào nói lớn. Dường như cô đã lấy lại được tinh thần lạc quan lúc trước của mình rồi, nhưng khí thế hừng hực ấy bỗng chốc đã bị dập tắt bởi cái không gian lạnh lẽo, đáng sợ đến rùng mình bao trùm xung quanh.
- Hình như mình bỏ quên mất thứ gì đó rồi thì phải. Mà thôi kệ đi, bây giờ cũng đâu có thể quay trở lại đó mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-tinh-nhan-cua-bac-si-ac-ma/2557134/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.