[...]
Kha Luân vẫn im lặng, đôi mày kiếm nhíu lại, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn vào Ưu Nhàn. Làm cô ta ảo tưởng anh để ý đến mình nên đứng sáp gần đến chỗ Kha Luân, lại còn kiêu ngạo hất mặt với Chu Hạ.
- Anh thật sự tin lời họ nói sao?
Kha Luân nhìn vào cô gái đang run lên vì lạnh trước mặt. Đôi mắt đỏ âu ngập tràn ánh nước, môi miệng tím tái đánh đều vào nhau. Giọng nói run run, mềm mỏng cất tiếng hỏi anh.
- Cút đi...tôi không hơi đâu mà giải quyết mấy chuyện cỏn con này của mấy người. Rảnh rỗi không có việc gì làm thì đi nghỉ trưa đi.1
Kha Luân bỗng nhiên nổi quạo, anh quát to rồi bỏ đi vào nhà, nhanh chân chạy thẳng lên văn phòng. Dạo này anh rất là áp lực, gặp một vài bệnh nhân khó chữa đến nỗi khiến anh dường như cũng muốn mắc bệnh theo họ. Nhưng đã lỡ nhận rồi thì phải chữa cho đến cùng, đó là quy tắc đã làm nên tên tuổi của anh.
Hiện tại anh còn chưa có thứ gì bỏ vào bụng, sáng giờ chẳng có được năm phút nghỉ ngơi. Bởi bệnh viện vừa thực hiện một đợt sàng lọc các cán bộ, nhân viên y tế theo bảng đánh giá của bệnh nhân để chất lượng bệnh viện có thể đạt đến hiệu suất tốt nhất và hài lòng mọi người.
Cũng vì thế mà hàng loạt những người không có thái độ và trách nhiệm tốt trong công việc đều bị sa thải. Những người được ở lại phải làm việc cực nhọc hơn. Không có bệnh nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-tinh-nhan-cua-bac-si-ac-ma/2557040/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.