[...]
- Chào bà dì xinh đẹp của con, cũng đã gần chục năm chúng ta mới có dịp hội ngộ thế mà dì vẫn đẹp như ngày nào.
Kha Mĩ Kì đã xuống phòng khách ngồi đợi sau khi bị Kha Luân đuổi ra khỏi phòng. Trong lúc bà đang chăm chú đọc báo thì bất chợt một giọng nói trẻ trung, khoẻ khoắn đầy vẻ nịn nọt của một chàng trai trẻ vọng lên.1
- Ôi chu cha hồi đó con thấp bé nhẹ cân lắm cơ mà giờ đã cao lớn như thế này rồi sao. Nhưng mà miệng mồm vẫn lẻo mép như xưa, chẳng thay đổi chút nào.
Là Mặc Cảnh - con trai bác sĩ Tố Linh ban nãy mang thuốc đến cho bà. Lúc nhỏ cậu nhóc này rất thường xuyên sang nhà bà chơi, mối quan hệ giữa Kha Luân và Mặc Cảnh cũng được gọi là khá thân thiết, nhưng từ bảy năm trước đổ về đây Mặc Cảnh phải tập trung cho việc học nên số lần lui tới cũng giảm đi đáng kể, dần dà mất hút chẳng thấy qua nửa.
- Thuốc mẹ con nhờ mang qua cho dì này. Nhà có ai bị thương sao mà cần phải uống kháng viêm, kháng sinh vậy ạ?
Mặc Cảnh đặt túi thuốc vào tay lòng bà sau đó anh ta chủ động lôi kéo Kha Mĩ Kì đến sô pha ngồi trò chuyện, tự nhiên như ở nhà của mình.
- À...à thằng Luân, đúng rồi là thằng Luân nó chạy bộ tập thể dục bị ngã trầy đầu gối, con biết tính nó hồi kĩ hồi giờ mà. Có vết thương bé tí thôi mà nó phải đòi uống thuốc này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-tinh-nhan-cua-bac-si-ac-ma/2557020/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.