Nhìn thấy Lâm Trứ nửa quỳ xuống như vậy thì Kỷ Vi sửng sốt, bàn chân đang không mang dép được đặt lên đầu gối anh, giây phút đó đôi mắt Kỷ Vi hồng lên, cô ngơ ngẩn nhìn anh. 
Đến khi đổi chân vẫn được anh ân cần mang dép vào cho, sau khi thu chân lại thì Kỷ Vi ngồi xổm xuống, cô ôm lấy cổ anh. 
Lâm Trứ chuẩn bị đứng lên thì bị người kia nhào vòng lòng, anh ổn định lại thân mình, một giây sau đưa tay ra ôm lấy eo cô nhóc, nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy?” 
Mặt Kỷ Vi vùi xuống vai anh, thấp giọng nói: “Anh thật tốt.” 
“Thật không?” Lâm Trứ cười khẽ, hỏi lại, “Vậy mà còn chọc giận anh.” 
Kỷ Vi cọ cọ nơi cổ anh, bĩu môi không đáp. 
Lâm Trứ cũng không nói gì nữa, chỉ ôm cô, giúp cô đứng vững lên, không nhúc nhích. 
Trong phòng có bật điều hòa, vừa rồi tay Kỷ Vi có chút lạnh, ôm anh một lúc lại ấm lên, Lâm Trứ ôm cô nói: “Xếp đồ….” 
“Biết rồi, để em đi xếp đồ.” Kỷ Vi mở mắt, không dám để anh nhìn thấy hốc mắt đang hồng lên của mình, nhận lời anh sau đó lê dép chạy ra ngoài. 
Lâm Trứ còn chưa kịp nói hết câu, nghiêng đầu nhìn cô kéo cửa bước ra. 
Sau khi ra khỏi thư phòng, Kỷ Vi mới dùng mu bàn tay lau hốc mắt, may mà anh chưa thấy. Cô đi lên lầu ba, vào phòng mình dọn xếp hành lý. 
Quần áo mùa hè không chiếm nhiều chỗ trong valy, Kỷ Vi nhón chân lựa ra rất nhiều váy, còn thêm mấy bộ quần jean áo thun, áo 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-tien-nu-cua-lam-anh-de/730790/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.