Chương trước
Chương sau
Mới vừa thi xong, Triệu Cận Sinh lại bất thình lình bày tỏ, không có một chút che dấu nào, các bạn học ở gần đây cơ bản đều đã nghe thấy hết, bọn họ chưa kịp cảm thán cho sự đè nén bấy lâu nay của cậu thì một giọng nói khác từ xa vọng tới làm mọi người đều ngây ngốc.
Đó là ai chứ.
Là Lâm Trứ đó. Là ảnh đế màn ảnh ba năm liền. Là nhân vật công chúng.
Tiếng la hét chói tai làm Kỷ Vi hoàn hồn đồng thời cũng khiến Triệu Cận Sinh tỉnh lại, cậu thấy thật mông lung, không biết vì sao nam thần này lại giống như chém đinh chặt sắt.
Kỷ Vi nghe được tiếng la hét khắp nơi mới hoảng hồn, ở đây là trường học, Lâm Trứ cứ đứng đây sẽ rất nhanh bị người vây lại, cô quay người, nắm lấy tay Lâm Trứ, nói: “Sao anh lại đến đây?”
Lâm Trứ cúi đầu nhìn cô, ngữ khí nhàn nhạt: “Tới xem em thi.”
“Đi mau lên.” Kỷ Vi nghe được một vài người xôn xao muốn bước lại thì kéo tay Lâm Trứ bước nhanh về phía xe bảo mẫu, dì Trần, lão Lưu và Lâm lão gia cũng nhận ra được tình hình, ba người lập tức đứng lên đi về phía đó, trong xe A Mạo cũng phát hiện ra tình huống khác thường nên vội vàng xuống xe, nói: “Mau lên xe.”
Học sinh đã tụ tập lại đây, Kỷ Vi có chút hoảng, từ lúc cô đi học đến giờ, mặc dù Lâm Trứ cũng đến trường nhưng chẳng qua chỉ là lái xe đậu ở phía xa, chưa từng bước xuống dưới. Lúc này ngày càng nhiều người bước ra khỏi phòng thi, là đặc biệt nhiều đó. Cô sử dụng lực đẩy mạnh Lâm Trứ vào trong xe.
Lâm Trứ nhướng mày, thuận theo ý của cô ngồi vào trong xe, Kỷ Vi thấy anh đã ngồi vào thì muốn buông tay, ngược lại bị anh ôm lấy eo, kéo cô cùng vào.
Mặt cô ngốc ra.
A Mạo nhanh chóng đóng cửa xe, vỗ đầu xe, xe bảo mẫu nhanh chóng chạy ra ngoài.
Tài xế đối với việc cắt đuôi fans rất quen thuộc, tay lái thành thục điều khiển xe lách qua đám người đang dần vây lại, nhanh chóng bỏ xa trường học.
Mà trong xe lại rất yên tĩnh.
Kỷ Vi đang ngồi trên đùi Lâm Trứ, tay anh ôm eo cô, thời tiết nóng nên hai người không mặc nhiều áo lắm, Kỷ Vi chỉ có một chiếc áo thun trên người, ở dưới là váy, Lâm Trứ mặc áo sơmi phối với quần đen dài, bàn tay to của anh dán sát eo cô có chút nóng, bởi vì là nửa bế lên nên phần eo của cô nhóc hơi lộ ra, khớp xương ngón tay rõ ràng của anh trực tiếp chạm vào eo thịt.
Tim Kỷ Vi đập nhanh, mặc dù trong xe có điều hòa nhưng nơi bị bàn tay đặt lên vẫn mẫn cảm, Kỷ Vi hơi nghiêng mặt qua nhìn anh.
Lâm Trứ nhìn về phía trước, thông qua một lớp kính quan sát tình hình giao thông.
Kỷ Vi lén lút nhích mông, muốn rời khỏi đùi anh, Lâm Trứ lấy lại tinh thần, nghiêng đầu nhìn cô, đôi môi mỏng của người đàn ông ngay trước mắt, anh hơi dừng lại, tay cũng hơi thả lỏng, Kỷ Vi có thể nhân lúc này để rời khỏi đùi anh nhưng ngay lập tức mặt cô đỏ bừng, đầu ngón tay anh đang chạm vào áo thun của cô, giống như đang giúp cô chỉnh lại áo.
Cố tình vạt áo lại bị cuốn lên, đầu ngón tay anh vừa động, quả nhiên là hơi xoa vào vùng eo của cô, da thịt trực tiếp tiếp xúc.
Kỷ Vi cứng đờ cả người.
Cô phát hiện, chỉ một động tác rất nhỏ của anh cũng có thể làm bản thân mình suy nghĩ miên man, cực kỳ mẫn cảm.
Lâm Trứ động một lúc mới phát hiện ra trạng thái của cô, đầu ngón tay anh dừng một chút, nhìn gương mặt đỏ bừng của cô nhóc, lúc đó trong xe đặc biệt yên tĩnh.
Phải một lúc sau Kỷ Vi mới có cảm giác ngón tay trên eo mình đã dừng, đang không biết nên mất mát hay thở phào một hơi thì tay Lâm Trứ lại một lần nữa nắm chặt eo cô.
Kỷ Vi hoảng hốt, anh cúi đầu hỏi bên tai cô: “Mẫn cảm như vậy sao?”
Oành ——
Kỷ Vi ngây dại.
Người đàn ông trước mặt vẫn như thế, ngữ khí của anh vẫn điềm tĩnh, không xao động, nghe những lời ái muội như vậy nhưng tài xế phía trước vẫn không có động tĩnh gì, vẫn nghiêm túc lái xe, giống như không có chuyện gì xa, hoàn toàn không chú ý đến hai người ở ghế sau. Với bầu không khí như vậy Kỷ Vi chỉ đành nuốt nước miếng, tiếng nói mềm đi, cô đẩy Lâm Trứ ra, lắp bắp đáp: “Ông…ông…còn…còn có….”
“Anh đã để A Mạo ở lại đó rồi, cậu ta tự biết làm gì, chú Lưu cũng có xe.”
Tâm tư của Kỷ Vi còn đặt ở câu nói trước đó của anh, không nói chuyện nữa, bàn tay trên eo cũng không còn động đậy, Kỷ Vi dựa vào lưng ghế, chỉ cảm thấy tim đập rất nhanh, cả người nóng bừng, mặt mày đỏ lên.
Một lát sau cô đột nhiên nhớ ra, ngồi thẳng dậy, nói: “Em còn buổi họp lớp, tiết cuối cùng nữa.”
Lâm Trứ: “Anh sẽ gọi điện cho chủ nhiệm lớp em, em không cần đi.”
Kỷ Vi: “A……”
Xe đi ra đường lớn, đây là đường về nhà, Kỷ Vi bất đắc dĩ, đi về cũng không kịp nói với ai, hơn nữa, Lâm Trứ xuất hiện đột ngột như vậy chắc chắn sẽ gây ra một làn sóng lớn trong trường, chắc là bây giờ vẫn còn nhốn nháo xôn xao đây.
Điện thoại của Kỷ Vi không có trên người, tất cả đều ở chỗ dì Trần, cả cặp sách vẫn ở đó.
Đi thêm một đoạn nữa Kỷ Vi mới nhớ ra việc chính hôm nay, Triệu Cận Sinh đột nhiên bày tỏ, còn có hành động của Lâm Trứ.
Anh đã nói gì nhỉ?
Cô sẽ không đồng ý?
Cô không ngờ Triệu Cận Sinh lại bày tỏ với mình, mấy năm nay, cậu thích cô sao?
Biểu hiện của Triệu Cận Sinh rất bình thường, bình thường không nhìn ra được, Kỷ Vi hoàn toàn không nghĩ đến, hoặc là tất cả tâm tư của cô đều đặt trên người Lâm Trứ nên vẫn luôn không phát hiện ra tâm tình của Triệu Cận Sinh. Trong lòng Kỷ Vi thở phào một hơi, may mắn là đến lúc này cậu mới thổ lộ, còn Lâm Trứ thì sao chứ?
Tại sao anh lại thay cô trả lời?
Kỷ Vi nghĩ ngợi, không kìm lòng được nghiêng đầu nhìn Lâm Trứ một cái.
Anh cúi đầu đang nhìn điện thoại.
Kỷ Vi nhìn sườn mặt lạnh lùng của anh, một lúc sau mới nhích lại gần, Lâm Trứ phát hiện cô đến gần thì đưa tay lại, ôm eo cô, để cho cô xem.
Cả người Kỷ Vi cứng lại thêm một lần nữa.
Giọng nói của Lâm Trứ vang lên trên đỉnh đầu, nói: “Lên hot search.”
Kỷ Vi: “Cái gì hot search cơ?”
Anh ôm quá tự nhiên khiến Kỷ Vi không quen, ánh mắt cô đảo lên tay anh, anh tay đang đè lên eo cô, đầu ngón tay cong cong của anh siết chặt vòng eo. Mà đáng chết chính là, nhìn sao cũng thấy vô cùng phù hợp, Kỷ Vi cắn môi dưới, lại nhìn anh nhiều một chút, nhìn đến cả mặt đều đỏ.
Lâm Trứ vào weibo, đưa cho cô xem.
Kỷ Vi đưa đầu lại nhìn liền thấy trên màn hình là ba tít hot, đằng sau còn thêm từ “bạo”.
“Lâm Trứ đến trường Nhất Trung Kim Thành.” 【 bạo 】
“Thực hư chuyện Lâm Trứ đến xem cô gái nhà anh thi?” 【 bạo 】
“Trời đất, cô nhóc nhà nam thần vẫn luôn học ở Nhất Trung Kim Thành sao?” 【 bạo 】
Kỷ Vi đưa tay nhấp một bài đăng, rất nhiều ảnh chụp xuất hiện, chắc là do học sinh từ bốn phương tám hướng chụp, có tấm Kỷ Vi kéo tay Lâm Trứ, cũng có tấm Lâm Trứ cúi đầu nhìn Kỷ Vi, sau đó hai người vào trong xe, khoảnh khắc đó cũng có không ít fans chụp được, nhưng cũng may là không chụp được lúc Kỷ Vi ngồi trên đùi Lâm Trứ, chắc là do vội vàng nên chỉ chụp được đến lúc hai người lên xe, có mấy tấm khá mờ nữa.
Sau đó biển số xe bảo mẫu của Lâm Trứ cũng bị công khai, hoàn toàn không được chỉnh sửa kiểu mosaic, cứ vậy mà cho ra ánh sáng.
A Mạo ở bên ngoài ngăn cản chụp ảnh, đã là trợ lý nhiều năm của Lâm Trứ tất nhiên cậu ta cũng là nhân vật công chúng, chỉ một cái liếc mắt cũng nhận ra đó là ai, nếu A Mạo đã ở đây vậy thì trong xe chắc chắn là Lâm Trứ.
Lại nói, điện thoại bây giờ đã trở thành vật phổ biến, Lâm Trứ đã sớm bị fans từ bốn phương tám hướng chụp để xác định thân phận.
Weibo gần như tê liệt.
Mà Triệu Cẩn Sinh thổ lộ ngược lại cũng không được chú ý, dường như tất cả đều bị chôn vùi.
Kỷ Vi lướt qua từng bài, bình luận cũng đọc, rất nhiều người nghi ngờ Kỷ Vi, không biết cô có đúng là cô gái hai năm trước Lâm Trứ đem về nhà hay không, cũng có vài người nói đây là bạn gái vẫn luôn được che giấu của Lâm Trứ.
Có người bắt đầu tung lời đồn: “Trời ơi, nam thần bấy lâu không tìm bạn gái là bởi vì luôn đợi cô ấy sao???”
“Có phải nhỏ quá rồi không? Như vậy mà cũng “gặm” được sao? Mẹ nó chứ.”
“Lớn lên thật xinh đẹp nha, cùng nam thần xứng ghê á.”
Kế tiếp, một câu xinh đẹp này lại dẫn đến cuộc truy lùng thông tin, lúc trước Kỷ Vi chụp cho tạp chí Phượng Minh cũng bị lôi ra, hình ảnh được phân tích kỹ càng.
“Gì đây, hai người này là một hở???!!! Cái kỳ mà tạp chí Phượng Minh chụp hình dân quốc đó, ai nói cho mị biết đi, nam thần cũng cô gái này có quan hệ như thế nào vậy???”
Trên mạng huyên náo xôn xao cả lên.
Kỷ Vi xem hoa cả mắt, tin tức lập tức được đưa ra tới tấp.
Đang muốn tiếp tục lướt đọc thì Lệ Thần gọi điện tới.
Kỷ Vi vội vàng đưa trả, Lâm Trứ nhận điện thoại nghe máy, đặt lên bên tai, bên kia Lệ Thần tấm tắc hai tiếng, nói: “Lâm tổng à, anh cũng quá lợi hại rồi đó, chỉ đi xem thi đại học mà cũng lên hot search.”
Nhưng đối vói Lâm Trứ mà nói thì loại hot search này quá đơn giản, anh chỉ cần tham dự bất cứ buổi tiệc nào cũng nhất định là hot search, làm gì cũng lên hot search, chẳng qua hot search lần này có phần bạo quá, là lần hot search lớn nhất gần đây của anh, liên tiếp ba thứ hạng, weibo gần như tê liệt.
“Thế nào? Muốn đăng làm rõ gì không?” Lệ Thần hỏi ngay sau đó, giọng nói nhẹ nhàng mang theo phần trêu chọc, “Hay cứ tuỳ ý dư luận tự đi xuống? Nhưng như vậy có khả năng tiểu tiên nữ sẽ bị hắc đấy, cho nên vẫn là anh nên nói gì đi. Hoặc để chúng tôi nói cũng được?”
Lâm Trứ nhàn nhạt nói: “Để tôi đăng.”
“Được, vậy anh đăng đi, chuyện tiếp theo tôi sẽ xử lý.” Lệ Thần cười cười, sau lại nói tiếp “Thay tôi nói chúc mừng tiểu tiên nữ nha, tốt nghiệp hoàn hảo, hơn nữa có thể xuất đạo.”
Lâm Trứ không hé răng, chỉ nhìn Kỷ Vi.
Kỷ Vi ở bên cạnh nghe Lệ Thần nói như vậy nên cô mới tiến tới gần lỗ tai Lâm Đế, Lâm Đế lấy điện thoại đặt vào tai cô, Kỷ Vi bĩu môi: “Thần ca, em mới không thèm xuất đạo đâu ạ!”
“Ấy, không phải lúc trước tiểu tiên nữ muốn làm diễn viên sao?”
“Không ạ.”
“Được được, muốn làm nhà khoa học sao?”
“Đều không phải ạ. Thần ca, anh thật dong dài quá đi.”
Bên kia Lệ Thần sửng sốt, sau mới cười rộ lên, đáp: “Được được, là anh dong dài. Cúp đây nhé. Lần sau mời tiểu tiên nữ một bữa cơm.”
“Cảm ơn Thần ca.”
“Khách khí rồi.”
Sau đó liền cúp điện thoại.
Kỷ Vi đẩy điện thoại ra, Lâm Trứ thu về, cúi đầu gõ chữ.
Kỷ Vi nhướng lại gần, hỏi: “Anh muốn nói cái gì vậy?”
Lâm Trứ nghiêng đầu nhìn cô, nhướng mày: “Em muốn anh nói gì?”
Kỷ Vi sửng sốt, hai người nhìn nhau một lúc, mặt Kỷ Vi không tự chủ được đỏ lên, cô muốn anh nói “Cô ấy đã tốt nghiệp, tôi có thể cưới rồi.”
Nhưng cô vẫn cứ há miệng thở gấp, lời chưa nói ra đã thấy khoé môi Lâm Trứ cong lên, anh nói nhỏ bên tai cô “Điều em muốn tạm thời không được đâu, về sau nhé?”
Kỷ Vi ngốc.
Sau đó anh trở lại chỗ ngồi, đầu ngón tay gõ lên màn hình, một hàng chữ hiện ra.
Rất nhanh trên weibo đã mốc meo nửa năm xuất hiện một bài đăng mới.
Fans anh gài thét điên cuồng.
Lâm Trứ V: Cô nhóc trong nhà tốt nghiệp, đi đón người.
“Mẹ nó!!!!”
“Nam thần a a a a a a a. Anh rốt cuộc cũng đăng bài mới rồi.”
“Tôi nói chứ, chắc chắn là cô nhóc mà hai năm trước anh ấy đem về. Che giấu lâu như vậy rốt cuộc cũng đã lộ ra. Người đâu mà xinh như tiên ý.”
“Người chụp cho tạp chí Phượng Minh lúc trước đúng là tiểu tiên nữ này rồi, người nam kia chắc chắn là nam thần. Trời mịa ơi, nam thần hãy nhận một quỳ của em.’.”
“Cho nên? Tốt nghiệp rồi sẽ cưới sao?”
“Mẹ nó, lầu trên nói gì thế hở?”
“Hình như tui cũng có cảm giác này đó chế….”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.