Trầm mặc vài giây, giọng nói Lâm Trứ lạnh hơn, “Không ăn cơm cùng nhau sao?” 
Giọng Kỷ Vi vẫn mềm mại như vậy, từng giọng mũi đều như bị gối đầu ngăn chặn, cô nói: “Dạ, việc học quan trọng, em đã ăn ở nhà ăn rồi.” 
Lâm Trứ híp mắt, không lên tiếng nữa. 
Một lát sau, anh nói: “Ông nội và dì Trần đều ở nhà chờ em kìa.” 
Kỷ Vi ‘dạ’ một tiếng: “Em biết mà, em cũng nhớ hai người lắm, nhưng em sắp thi rồi, em đi không được, em đã nhắn tin với ông và dì Trần rồi ạ.” 
Giọng nói cô nhóc mang theo ý làm nũng, mềm mại, Lâm Trứ mở cửa xe, bước nhanh xuống dưới, vừa nghe cô làm nũng vừa bước đến phòng bảo vệ. 
Anh lấy chứng minh thư ra đưa cho bảo vệ. 
Bác bảo vệ sửng sốt, nhìn một lúc mới quay người đem cái túi đến cho anh, Lâm Trứ nhìn cái túi, đập vào mắt chính là logo của nhãn hàng. 
Anh nói: “Anh đã lấy quà rồi, cái gì đây?” 
Giọng Kỷ Vi mang theo chút ý cười: “Anh nhìn xem, chắc sẽ hợp với anh đấy.” 
Lâm Trứ nghe được tiếng cười của cô, híp mắt, đưa tay lấy đồ trong túi ra, theo đó còn có một tờ hóa đơn rơi ra, Lâm Trứ cúi xuống nhặt lấy, cầm tờ hóa đơn lên xem, phía trên tên cửa hàng là “Mist”, đó chính là tên quán cà phê hôm nọ, lại liếc nhìn thời gian. 
Ngày hai mươi bốn tháng mười hai, 6 giờ tối. 
Lâm Trứ nhìn chằm chằm tờ hóa đơn, anh dựa vào cửa, hỏi: “Hôm đó buổi tối em đã đến “Mist” à?” 
Kỷ Vi vẫn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-tien-nu-cua-lam-anh-de/730774/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.