Vốn dĩ tâm tình đang xuống dốc, nghe được giọng của anh, thiếu chút nữa Kỷ Vi đã khóc lên, cô siết chặt tay cầm lan can, cúi thấp đầu, đáp: “Dạ, tốt ạ.”
“Chăm chỉ học tập.” Bên kia Lâm Trứ trầm mặc một giây, sau đó dặn dò cô.
Kỷ Vi bĩu môi, hỏi: “Gần đây anh rất bận ạ?”
Đã hơn hai tháng không gặp rồi.
Giọng anh vẫn trầm thấp: “Bận.”
“Ở ký túc xá thì cùng bạn học hòa thuận với nhau. Chú Lưu có đưa thẻ cho em chưa?”
“Em lấy rồi.” Kỷ Vi đá vách tường, một cái lại một cái, sau khi chú Lưu đưa cô đến đây đã lấy ra một tấm thẻ ngân hàng đưa cho cô, bên trong là sinh hoạt phí.
Lâm Trứ ừ một tiếng, “Cùng bạn học ở chung thì tiền sài không cần tiết kiệm.”
“Biết rồi ạ.” Kỷ Vi có chút không kiên nhẫn, nói tới nói lui vẫn là cái này, giọng cô mang theo chút nhõng nhẽo, ai oán, bên kia Lâm Trứ cũng nghe được, một lúc sau, người đàn ông thấp giọng nở nụ cười, “Không vui?”
Kỷ Vi bị phát hiện thì mặt đỏ lên, cắn môi dưới, “Cũng tạm.”
Tiếng cười của anh rất dễ nghe, Kỷ Vi cảm giác lỗ tai bốc cháy.
Lâm Trứ: “Có gì không vui có thể nói ra.”
Kỷ Vi hít một hơi, “Anh có nghĩ đến em không?”
Câu này vừa thốt lên, bên cạnh có hai bạn sát vách cầm theo thau nước đi ra, còn liếc nhìn cô một cái, cười đến hai vai run run. Mặt Kỷ Vi đỏ lên, siết chặt tay, cảm giác bên tai nóng lên.
Bên kia Lâm Trứ sửng sốt, nửa ngày sau,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-tien-nu-cua-lam-anh-de/256881/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.