Trong phòng bỗng nhiên có âm thanh, Kỷ Vi ngây dại, đối mặt với anh, tay anh vẫn còn đặt trên gáy cô, Kỷ Vi phát hiện ngón tay anh hơi giật giật, như là đang vuốt ve cổ cô, nhưng Kỷ Vi lại không có một chút cảm giác tim đập nhanh đỏ mặt, cô hả miệng thở dốc, hỏi: “Anh muốn em ở trọ trong trường sao?”
Lâm Trứ ngồi dậy, cổ áo hơi mở ra.
Kỷ Vi theo tầm mắt anh hướng lên trên, Lâm Trứ cúi đầu xuống nhìn cô, thần sắc anh ảm đạm, nói: “Cao nhị cao tam rất quan trọng, cố gắng học tập.”
Tim Kỷ Vi bắt đầu đập nhanh hơn, cô ngồi vào bên mép giường, ngẩng đầu nhìn anh, Lâm Trứ nghiêng đầu, cầm nhiệt kế, bỏ hai ba nút áo kẹp lấy, Kỷ Vi xoay người, lấy mấy viên thuốc viên, giọng nói có chút run rẩy: “Anh uống thuốc rồi ngủ tiếp đi.”
Lâm Trứ: “Ừm.”
Tay Kỷ Vi đang lấy thuốc hơi ngừng lại, nói: “Em không muốn ở trọ trong trường.”
Lâm Trứ nhắm mắt lại, “Có thể.”
“Em không ở, anh sẽ…ít về nhà sao?” Kỷ Vi hỏi câu này trong lòng đã có chút hốt hoảng, ngăn không được tiếng tim đập nhanh, như một phạm nhân đang chờ đợi phán quyết.
Cô ý thức được, hành vi của cô trong mắt anh đã thành yêu đương nhăng nhít, sẽ ảnh hưởng đến học tập.
Lâm Trứ không đáp lời.
Kỷ Vi lập tức quay đầu nhìn anh, trong tay vẫn còn cầm mấy viên thuốc, Lâm Trứ mở to mắt, đôi mắt không có chút dao động nào, tâm trạng Kỷ Vi rớt xuống, một lần nữa nhích lại gần, đến gần sát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-tien-nu-cua-lam-anh-de/256878/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.