Cho dù còn một buổi tối rồi nguyên cả sáng mai, Lâm Trứ vẫn rất bận rộn, gọi điện thoại xong liền đi lên lầu, vào thư phòng.
Kỷ Vi lắc lư đi tắm, thay đồ ngủ xong lại chạy đến chơi với Lâm Chấn, sau đó mới đi thư phòng tìm Lâm Trứ, cửa thư phòng khép hờ, có thể nghe thấy tiếng gõ bàn phím bên trong, Kỷ Vi ghé đầu vào thăm dò, thấy anh bận rộn đằng sau án thư nên không quấy rầy, lén lút chạy đến ghế sô pha bên kia, trực tiếp ngồi xuống tấm thảm, tiếp tục làm bài tập còn dang dở.
Ngẫu nhiên sẽ ngẩng đầu liếc nhìn anh một cái.
Anh vẫn rất bận.
Không đơn thuần chỉ là đóng phim, còn phải xử lý công vụ.
Chuyên tâm làm bài tập, Kỷ Vi rất nhanh liền làm xong, cô lười nhác vươn vai, dựa vào sô pha, có chút mơ màng sắp ngủ.
Lâm Trứ ngẩng đầu nhìn cô một cái, “Mệt thì về phòng mà ngủ.”
Kỷ Vi ngáp một cái, chống cằm, “Còn anh thì sao? Bận đến bao giờ ạ?”
“Sắp rồi.”
“Sắp rồi là bao lâu chứ?”
Lâm Trứ: “……”
Kỷ Vi nhấp môi cười rộ lên, cô dọn vở bài tập, ôm đứng dậy, đi đến trước mặt anh, đặt chúng lên bàn làm việc, nói, “Anh kiểm tra đi.”
Lâm Trứ đẩy máy tính ra, duỗi tay cầm lấy vở bài tập của cô, cúi đầu nhìn.
Kỷ Vi thành thật đứng một bên.
Một lúc sau, Lâm Trứ xem xong, đưa trả vở bài tập lại cho cô, Kỷ Vi nhận lấy: “Em làm tốt không? Khen em đi chứ.”
Lâm Trứ xích lại gần nhìn cô: “Tốt lắm, đi ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-tien-nu-cua-lam-anh-de/256874/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.