Edit: Simi
Quý Tiểu Thất là một đứa nhỏ rất thông minh, mới ba tuổi đã biết chơi rubik.
Bé con còn thơm mùi sữa cầm khối rubik đã được xoay lại nguyên trạng leo xuống giường, bịch bịch chạy tới phòng ngủ của ba mẹ gõ cửa, non nớt gọi: “Mẹ ơi, mẹ ơi, lần này con chỉ tốn có ba phút hai mươi tám giây là xoay được rubik về như cũ rồi nè. Mẹ, mẹ mở cửa cho con đi, con cho mẹ xem rubik.”
Một lát sau, cửa phòng nặng nề đột ngột bị giật lại, ba cậu bé tức giận đứng đó, cầm lấy khối rubik trong tay cậu, xoay xoay mấy vòng khiến mấy màu sắc rối loạn trở lại, sau đó chỉ cần mười giây là xoay lại như cũ.
Quý Tiểu Thất: “…Hu hu hu hu hu.”
Thích Ánh: “…”
Cuộc dạo đầu của đêm tối cứ thế bị cắt ngang.
Thích Ánh nhanh chân chạy tới bế con lên giường, hết hôn lại dỗ dành: “Bảo bối đừng khóc, tối nay ngủ ở đây với mẹ chịu không?”
Quý Tiểu Thất vừa khóc vừa nất cụt: “Dạ… Hu hu hu, không ngủ chung với ba, ba ra sô pha, ba xấu!”
Quý Nhượng: “!!!”
Thích Ánh bị hai cha con làm cho dở khóc dở cười, cô mềm giọng mắng anh: “Anh ấu trĩ quá đi, còn chấp con trai nữa.”
Quý Tiểu Thất thở ra một bong bóng nước mũi: “Đúng vậy! Quỷ ấu trĩ!”
Quý Nhượng: “???”
Có trời mới biết anh phải tăng ca suốt hai tuần nay, đã nửa tháng chưa được chạm vào bảo bối của mình, vất vả lắm tối nay mới có thời gian, vừa cởi quần áo thôi, thằng nhóc này đã đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-tien-nu-cua-giao-ba/892611/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.