Quý Nhượng cơ hồ cả đêm không ngủ.
Anh không cách nào tưởng tượng cô gái nhỏ dịu dàng thế kia lại tuyệt vọng đến mức nào mới lựa chọn tự tử kết thúc cuộc sống đau khổ này. Càng không cách nào chấp nhận việc lạc quan trước đây của cô đều là giả tạo.
Cô sao có thể từ trong ám ảnh tự tử đi ra, tại sao lại một mình gặm nhấm đau khổ mà người thường khó có thể chịu đựng, cuối cùng vẫn lộ ra nụ cười thật dịu dàng đối với thế giới này.
Vừa nghĩ đến chuyện này, cõi lòng anh liền vỡ vụn.
Cho đến tờ mờ sáng, anh mới chợp mắt được. Nhưng ngủ cũng không nhiều, Thích Ánh mười hai giờ trưa bay, trước khi đi còn đến nhà cũ thăm một lúc. Anh chỉ thiếp hơn một tiếng đồng hồ liền đứng dậy, mang đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu đi tắm rửa.
Sau khi trả phòng, anh trùm mũ ngồi trên sô pha ở sảnh lớn đợi cô.
Không bao lâu sau, Du Trình liền dẫn Thích Ánh xuống.
Cô trông có vẻ không có gì khác thường cả, chỉ là vành mắt hơi đỏ, lúc Du Trình nói chuyện với cô, cô ngẩng đầu ngoan ngoãn đáp lại, không hề trông thấy dáng vẻ trong lòng có tổn thương.
Quý Nhượng sắp đau lòng chết mất.
Anh trùm mũ, đi bộ ở đối diện đường.
Hai người cần đi đến căn nhà trước đây của Thích Ánh. Nhà cô cách đây không xa, cứ đi thẳng, hơn mười phút đi bộ là đến.
Đường phố ngày xuân, anh đào hai bên đều nở hoa, hoa anh đào nở rộ trên cành cây. Bóng người anh cao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-tien-nu-cua-giao-ba/892565/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.