Thích Ánh tỉnh dậy trong vòng ôm của anh.
Thời điểm mở mắt vẫn còn mơ mơ màng màng, chiếc đầu nhỏ cọ đến cọ lui trên cổ anh, đôi môi quét qua cằm anh, có chút mềm mềm, ươn ướt.
Cả người Quý Nhượng như bị giật điện, anh run một cái, thấp giọng hỏi cô: "Tỉnh rồi?"
Cô gật đầu, dụi dụi mắt, Quý Nhượng cười cười, khom người đặt cô xuống. Thích Ánh đứng trên đất cuối cùng cũng đã tỉnh lại. Cô chớp chớp mắt, bỗng nghĩ đến gì đó, nhìn tay mình không có gì cả.
Cô đáng thương đưa mắt nhìn Quý Nhượng.
Kẹo hồ lô của tớ đâu?
Quý Nhượng buồn cười: "Vứt rồi, lần sau mua lại." Anh cúi đầu giúp cô quấn khăn choàng cổ: "Quay về đi, ngủ một giấc ngon."
Thích Ánh ngoan ngoãn gật đầu.
Lúc về nhà, cả nhà vẫn đang ngủ, cô khe khẽ đi tắm sau đó lên giường ngủ tiếp. Cậu Du biết cô gần sáng mới về, cũng không gọi cô, đến khi trưa mới đánh thức cô ra ăn cơm.
Ăn cơm xong, cả nhà đi thăm họ hàng của mợ. Thích Ánh không quen họ, Du Trình cũng không muốn cô qua đó không được tự nhiên nên để lại cho cô 200 tệ, bảo cô buổi chiều hẹn bạn học đi ăn uống.
Du Trạc ngưỡng mộ không thôi, cậu ghét nhất là đến chỗ họ hàng, đặc biệt chán ghét nhất những người cứ hỏi cậu cuối kì thi được bao nhiêu điểm. Nhưng đáng tiếc cậu nhất định phải đi, thế là Du Trạc chán chường đi theo bố mẹ ra ngoài cổng.
Trong nhà chỉ còn mình Thích Ánh, cô nhắn tin cho Quý Nhượng bảo mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-tien-nu-cua-giao-ba/892552/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.