Tuyết càng lúc càng dày đặc, biến thành cơn mưa nhỏ lất phất.
Khuất Đại Tráng quay đầu muốn gọi Quý Nhượng đi thôi, vừa quay đầu liền ngạc nhiên nói một tiếng "Ôi đệch", cậu đưa tay kéo Lưu Hải Dương, "Mày nhìn anh Nhượng đang làm gì kìa? Đệch, hai người họ cũng quá không đặt trường học vào trong mắt rồi chăng?!"
Lưu Hải Dương khó hiểu nhìn sang, khi đó Quý Nhượng đã buông tay.
Hai người đứng trên bậc thang dưới ánh đèn vàng cam, chỉ thấy họ đang nhìn nhau, Lưu Hải Dương: "Không phải là thâm tình đưa mắt nhìn nhau thôi sao?"
Khuất Đại Tráng kích động đến lời nói cũng nói không rõ ràng: "Không phải... hai người họ, hai người họ đang hôn môi!"
Lưu Hải Dương rõ ràng không tin: "Sao có thể, với sức bền bỉ của anh Nhượng, hôn môi năm ba phút không buông tay là ít rồi. Vừa rồi tao có thấy gì đâu."
Khuất Đại Tráng cãi lý với cậu: "Tao thật sự trông thấy mà!"
Bên kia, Quý Nhượng thoát khỏi ánh mắt dịu dàng của thiếu nữ, nhìn thấy trước mắt dần mưa to, lắp bắp hỏi: "Có mang ô không?"
Thích Ánh lắc đầu.
Anh không dám nhìn thẳng cô, hai ba cái liền cởi đồng phục ra, không tính là dịu dàng trùm lên đầu cô. Áo khoác rộng phủ lên đỉnh đầu, hương xà phòng sạch sẽ trên người thiếu niên quấn lấy cả người cô.
Bàn tay to rộng của anh giữ lấy cổ tay cô, thấp giọng nói: "Chạy nhanh một chút, mưa to rồi."
Chiếc đầu nhỏ dưới lớp áo đồng phục gật gù.
Thiếu niên chân dài, nhưng lại chạy rất chậm, cả đường kéo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-tien-nu-cua-giao-ba/892547/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.