Thích Ánh mở ứng dụng ghi chú trên điện thoại ra cho Quý Nhượng xem. Trên đó cô viết: Mình muốn tự làm bài tập.
Quý Nhượng liếc mắt sang Hạ Tịnh, thoáng nở nụ cười nham hiểm: "Nếu không phải vì lão tử không đánh con gái thì hai người biết kết cục thế nào rồi chứ?"
Mặt Hạ Tịnh và bạn của cô ta trắng bệnh như giấy.
Anh cũng chẳng muốn nói nhiều với cả hai cô ta, giọng điệu lạnh nhạt nói: "Thu dọn sách vở vào."
Hạ Tịnh như được đại xá, nhanh chóng cất bài tập vào balo rồi kéo khóa lại, còn cẩn thận vỗ vỗ mấy cái để phủi bụi bẩn dính trên balo xuống, khúm núm trả lại cho Thích Ánh.
Thích Ánh định giơ tay ra cầm lấy, không ngờ Quý Nhượng lại nhanh tay hơn một bước.
Hai chân Hạ Tịnh run rẩy, nắm lấy tay bạn mình, nhỏ giọng hỏi: "Bây giờ tụi này đi được chưa?"
Quý Nhượng duỗi một ngón tay ra, gằn giọng nói: "Một lần cuối cùng."
Hạ Tịnh hiểu rõ ý anh, sắc mặt càng trắng hơn, vội vàng gật đầu rồi kéo bạn của mình bỏ chạy thật nhanh.
Quý Nhượng vác balo của Thích Ánh trên vai, không thèm để ý đến balo của Du Trạc đang nằm dưới đất, Thích Ánh không theo kịp anh, cô quay đầu nhìn lại, nhặt balo của Du Trạc lên, phủi cho sạch bụi đất rồi ôm vào lòng.
Quý Nhượng lại nhẫn nhịn thêm lần nữa, sự ghét bỏ nơi đáy mắt gần như sắp tràn ra ngoài, cuối cùng anh cũng nhịn không nổi nữa, đưa tay lấy balo kia qua, thấp giọng chửi: "Mẹ nó, đừng có để lão tử chạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-tien-nu-cua-giao-ba/247192/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.