Thích Ánh không bị thương tổn đến xương cốt bên trong.
Có lẽ là vì tên đánh lén vóc người nhỏ con kia đột ngột bị người khác xông lên nên ra tay có chút chần chừ. Du Trạc nhẹ nhàng thở ra, giấu đơn thuốc của bác sĩ vào trong balo, nửa đường về nhà mới giấu đầu hở đuôi đi nhà sách mua văn phòng phẩm để Thích Ánh cầm trên tay.
Chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, nhưng lấy tính cách bao che cho con cái của Du Trình thì chắc chắn ông sẽ chạy tới trường học náo loạn một phen mới vừa lòng.
Du Trạc thầm nghĩ, dù sao đây cũng là chuyện giữa mấy người cùng độ tuổi, không nên để người lớn dính dán vào thì hơn.
Cậu với Thích Ánh cũng đã thống nhất cách giải quyết vấn đề rồi, cho dù lúc đó có bị phát hiện là cô bị thương thì chỉ được nói là không cẩn thận bị té.
Về đến nhà, cơm tối đã nấu xong.
Khẩu vị của Thích Ánh và nguyên chủ giống nhau như đúc, mấy món ăn yêu thích cũng tương tự nhau. Từ khi cô chuyển đến đây sống, mợ cơ bản mỗi ngày đều sẽ nấu mấy món cô thích ăn, khiến Thích Ánh cảm động không thôi.
Du Trình hỏi vài câu về chuyện trong trường, ví dụ như có học sinh xấu xa nào bắt nạt Ánh Ánh không, có ai xa lánh Ánh Ánh không, có bạn học nào thấy Ánh Ánh không nghe không nói được mà buông lời cười nhạo cô không.
Du Trạc trợn mắt: "Tất cả mọi người đều bận muốn chết được không? Ba cho rằng bây giờ học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-tien-nu-cua-giao-ba/247185/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.