Loa phóng thanh vang dội toàn trường rốt cuộc đã phát xong.
Các học sinh trong lớp giống như vừa mở một buổi đại hội, người thì vươn vai, kẻ lại thở phào nhẹ nhõm.
An Tĩnh và Dương Kỳ cùng bàn tán dóc câu được câu chăng.
“Hóa ra cậu và chị cậu là sinh đôi khác trứng.”
Dương Kỳ cảm thấy ngạc nhiên: “Trông hai người chẳng giống nhau là mấy.”
An Tĩnh gật đầu qua quýt, đè xuống sự phiền muộn trong lòng, vấn đề này quả thực từ nhỏ đến lớn đã phải trả lời vô số lần.
Cô và chị cô là song sinh thật hả?
Tại sao trông hai người chẳng giống nhau tý nào vậy?
À, thì ra là khác trứng.
Cô chị xinh xắn thật đấy.
Cô em trông cũng thanh tú dễ thương.
Những câu hỏi tương tự An Tĩnh không biết đã từng trả lời bao nhiêu lần.
Dương Kỳ bên cạnh tiếp tục dò hỏi: “Mẹ các cậu chắc là đẹp lắm nhỉ?”
An Tĩnh ngẫm nghĩ một chút, “Ừ.”
Lục Mỹ Hoa rất đẹp, cho dù nay đã có tuổi bà vẫn bảo dưỡng vô cùng tốt, nói cho cùng tiền phí thẩm mỹ viện cũng đâu phải thu không. Hơn nữa từ nhỏ bà đã dạy hai chị em phải biết giữ gìn da dẻ.
Dương Kỳ ôm cây bút vào lòng, mắt híp lại: “Hâm mộ ghê á.”
Hâm mộ điều gì?
Hâm mộ cô có người mẹ xinh đẹp? Hay hâm mộ vì có một bà chị xinh xắn?
An Tĩnh quay đầu sang ngó Dương Kỳ.
Trên khuôn mặt hơi tròn, có thể nhìn thấy vài nốt mụn trứng cá đỏ ửng.
An Tĩnh chỉ cười, không nói gì cả.
“Lúc trước năm nhất mình học ở lớp ba.”
Dương Kỳ hay ngại định bụng làm quen với vị học sinh mới trông có vẻ điềm đạm này, vì thế nói liên miên không ngớt: “Mình nhớ trước đây cậu và chị cậu học lớp bảy. Hồi đó trong lớp chị cậu cũng có tiếng tăm lắm.”
An Tĩnh cầm cây bút chì trong tay, tùy ý lật giở cuốn sách, tìm thấy một hình vẽ thầy đồ, bèn tô mực đen vào những chỗ còn để trắng.
Dương Kỳ dè dặt liếc ra đằng sau, đè thấp giọng thầm thì: “Nam sinh ngồi sau cậu cũng nổi tiếng cực, cậu biết không, cậu ta đánh bóng chuyền giỏi, học cũng giỏi nốt, nghe đồn gia đình cũng khá giả.”
Cô thấy An Tĩnh không lên tiếng, nghĩ rằng cô không biết, bèn xích lại gần nói: “Với cả cậu ta trông cũng đẹp trai cực kỳ.”
An Tĩnh khẽ mím môi, quá hiểu nói: “Câu cuối cùng mới là trọng điểm phải không.”
Dương Kỳ bị vạch trần tâm tư, có chút xấu hổ. Nữ sinh ở độ tuổi như cô, đọc hơi nhiều tiểu thuyết ngôn tình, đầu óc lúc nào cũng ảo tưởng mấy thứ gì đó.
Thật ra lần này cô phát huy vượt bậc thi đỗ vào lớp một, khỏi phải nói vui đến chừng nào, được học chung lớp với mấy nhân vật nổi danh khắp trường, đương nhiên là phấn khởi rồi. Cảm giác bản thân cũng đã gia nhập vào cái thế giới đó vậy.
Một nữ sinh trước mặt Dương Kỳ nghe thấy tiếng bàn tán của họ, yên lặng quay đầu nói. “Nhưng tính tình cậu ta chẳng ra sao.”
Dương Kỳ: “Sao cậu lại biết được?”
“Hồi trước mình học chung lớp với họ, đương nhiên là biết rồi, lúc đó cậu ta đang ngủ, bạn cùng bàn không cẩn thận đánh thức cậu ta, thế là cậu ta nổi giận ngay tại chỗ.”
Nữ sinh trước mặt hí mắt nhìn ra sau lưng họ, xem ra khá có hứng thú buôn dưa.
“Thật thế sao, không phải chứ”. Dương Kỳ trợn tròn mắt nói.
“Thật mà, cùng bàn với cậu ta là một nữ sinh, tên Dư Lệ, bị làm cho phát khóc luôn ấy.”
Nữ sinh sợ bọn họ không tin, lập tức giở giọng chính nghĩa.
Phóng đại một tý cũng có sao đâu. Trong lòng cô nghĩ thầm.
Thật ra cũng không thể hoàn toàn trách Trần Thuật, cậu ta lại càng vô tội, con người cậu chỉ cần không ngủ đủ giấc, tính tình sẽ trở nên quạu quọ, người bên cạnh đều biết, bởi vậy không một ai dám động đến chân mày cậu ta.
Tình hình lúc đó là thế này, Dư Lệ đùa giỡn với bạn học, bạn học thấy Trần Thuật đằng sau xoay ngược mũ lưỡi trai gục đầu xuống bàn ngủ, bèn nổi ý trêu đùa, năm lần bảy lượt cố tình đẩy Dư Lệ về phía Trần Thuật.
Thiếu nữ thường hay mơ mộng, ai chẳng ôm vài phần tâm tư, tuổi mới lớn nam nữ sinh đụng chạm tay chân đều khiến cho xung quanh om sòm cả lên.
Dư Lệ bị đẩy cũng kháng cự đôi chút, nhưng hơn phân nửa là ngượng ngùng.
Chẳng ngờ cuối cùng lại đẩy Dư Lệ lên người Trần Thuật thật, cả người Dư Lệ đụng phải lưng Trần Thuật.
Trần Thuật lệch sang một bên, tỉnh ngay tức khắc, cậu ta cáu kỉnh ngẩng đầu, tầm mắt quét sang bên cạnh. Chân mày nhíu chặt, ánh mắt đen kịt lại bực mình xẹt qua hai người đang đùa nghịch ẫm ĩ bên cạnh.
Dư Lệ cùng bạn học luống cuống không biết phải làm sao.
Nhìn cậu ta như sắp nổi điên đến nơi, cuối cùng Trần Thuật lại không nói gì cả, chửi thầm một câu, dùng sức đạp bay một góc bàn. Đội chiếc mũ trong tay lên đầu, đứng phắt dậy đi thẳng ra khỏi phòng học.
Vài nữ sinh trong lớp len lén quan sát hai người họ.
Tự ái cùng mộng tưởng của thiếu nữ khiến Dư Lệ không kìm được nước mắt rưng rưng.
Dương Kỳ tặc lưỡi, mãi mới phun ra một câu: “Cũng ngầu mà.”
Nữ sinh tên Quách Kiều trước mặt rất đồng tình gật đầu.
Khóe miệng An Tĩnh giật giật, này gọi là ngầu đó hả. Song cô lại thấy mừng vì cuối cùng đã có người tiếp chuyện với Dương Kỳ.
Tống Tư ở hàng sau nắm chặt thời khóa biểu của An Nguyệt trong tay, tinh thần ủ ê: “Tiết ngữ văn, thế là do Lý bánh quẩy tới dạy rồi.”
“Tôi nói chứ, chắc không phải tự giới thiệu thêm lượt nữa đâu nhỉ.” Trò chơi trong máy psp của Hứa Gia Nghiệp đã tới ải cuối cùng, tiếng ấn pằng pằng vang ra kịch liệt.
An Nguyệt quay đầu: “Sao lại gọi là Lý bánh quẩy?”
“Từ từ rồi cậu khắc biết thôi, vì một năm có ba trăm sáu mươi lăm này, hết ba trăm sáu mươi ngày cổ tết tóc bánh quẩy.”
Chu Tề đu bám bả vai Trần Thuật cười tí tởn: “A Thuật, có phải cậu sắp làm một bài tự giới thiệu như năm ngoái không?”
“Năm ngoái vừa khai giảng cậu đã chọc khùng Lý bánh quẩy, năm nay chơi một vố nữa đi.”
Ánh mắt Tống Tư lóe sáng, nóng lòng muốn xem kịch vui.
Trần Thuật gục đầu cười nhạo một tiếng, thây kệ bọn họ.
Reng reng reng.
Tiếng chuông đầu tiên vang lên.
An Nguyệt còn chưa hiểu gì cả, khẽ nhíu mày, rút lại thời khóa biểu trong tay Tống Tư xoay người về chỗ.
An Tĩnh nhìn ông đồ trong sách giáo khoa khắp người đã bị tô đen sì, cô gập sách lại, bỏ bút chì vào trong hộp bút.
Cô Lý bê chồng giáo án nặng nề, hùng hổ tiến vào lớp học.
Tiếng ồn ào trong lớp dần lắng xuống, cho đến khi hết thảy đều trở nên yên lặng.
Đầu tiên cô Lý cầm lấy bảng phân chỗ, tựa vào bục giảng nói: “Trước mắt chỗ ngồi cứ như vậy đi, học kỳ này sẽ không đổi nữa.”
Còn chưa nói dứt lời, học sinh phía dưới đã bắt đầu xuýt xoa.
Cô Lý ho khan một tiếng, xoay người cầm phấn viết lên bảng họ tên của mình.
“Tôi tên Lý Thục Quyên, là giáo viên chủ nhiệm sau này của các em, đồng thời cũng là giáo viên môn ngữ văn…”
“Năm mươi em học sinh đang ngồi đây chính là phần tử tinh anh của toàn khối. Mọi người đều phải vất vả mới thi được vào.”
Cặp mắt nghiêm nghị của cô Lý quét qua từng học sinh trong lớp, “Trong năm học mười một căng thẳng thế này, tôi hy vọng các em có thể yêu cầu bản thân thật nghiêm khắc, đừng vì thi đỗ lớp một mà buông lỏng tâm lý, cần phải biết tiếp theo sẽ có hàng loạt bài thi lớn nhỏ, việc học hành là vô cùng gấp gáp.”
“Đặc biệt mấy em học sinh nào đó đừng có ỷ mình học giỏi mà không chú tâm nghe giảng, với bản thân cậu thì không sao, nhưng sẽ làm hỏng bầu không khí trong lớp.” Cô Lý nhìn chằm chằm vào ai đó, nhấn mạnh nói một câu.
Bọn Hứa Gia Nghiệp Chu Tề đều cúi đầu nhịn cười, Tống Tư còn dũng cảm không sợ chết lấy tay chọc chọc vào người nào đó ở hàng trước.
Trần Thuật ngẩng đầu đối mắt khiêu khích với cô Lý, tỉnh rụi nhếch khóe miệng.
Trong lòng cô Lý hít sâu một hơi, vỗ tay nói: “Hôm nay là ngày đầu tiên khai giảng, có vài bạn cô cũng chưa nhận ra, tự giới thiệu thôi nhỉ, mọi người làm quen với nhau một chút.”
Vừa dứt lời, đám học trò bên dưới đã rào rào than thở.
Tống Tư giơ tay, nói một cách quái gở: “Cô ơi, em nghĩ tụi em đã khá thân rồi, không cần giới thiệu nữa đâu.”
Hứa Gia Nghiệp bên cạnh hùa theo: “Đúng đấy cô, quen lắm rồi, có mấy bạn nữ thì chưa quen thôi, tý nữa tan học sang làm quen là được.”
Cả lớp cười ầm lên.
Có học sinh trêu chọc: “Hứa Gia Nghiệp, cậu định làm quen kiểu gì?”
Trần Thuật thờ ơ dựa vào lưng ghế, nghe vậy miệng méo xệch, quay người tẩn hai kẻ phía sau một trận.
“Tống Tư, Hứa Gia Nghiệp, hai trò im miệng cho tôi, ngồi thẳng lên, ngồi cái kiểu gì thế kia.”
Cô Lý cao giọng quát, sau đó cầm bảng xếp hạng lên, lưu loát nói “Bắt đầu từ bạn Thẩm Thư Quân có điểm số đứng đầu đi.”
Cô Lý sợ bầu không khí lại lệch lạc mất bèn vội vàng đẩy nhanh quá trình.
An Tĩnh thấy một nam sinh cách cô hai hàng từ tốn đứng dậy, vóc người thường thường, đeo một cặp kính dày cộp, cạo mái đầu húi cua, vừa nhìn đã nhận ra ngay là kiểu học sinh giỏi.
An Tĩnh tự nhủ trong lòng, đây chính là người đứng đầu khối sao.
“Chào các bạn, mình là Thẩm Thư Quân, sau này chúng ta phải cùng nhau cố gắng thi vào đại học, mình rất thích học, từ nay các bạn gặp bất cứ vấn đề gì trong học tập đều có thể đến hỏi mình.”
Tống Tư bắng nhắng: “Bạn học Thẩm, thế học tập không có vấn đề thì có được tìm cậu đi chơi không?”
Thẩm Thư Quân đẩy gọng kính, vẻ mặt trịnh trọng: “Chơi cái gì?”
Trong phòng học lại rộ lên tiếng cười.
Có một nam sinh khác nói đùa: “Cậu thích chơi cái gì thì chơi cái đấy.”
Thẩm Thư Quân cúi thấp đầu, lúng túng ngồi xuống.
Cô Lý hung dữ trừng mắt nhìn Tống Tư, chau màu đọc cái tên tiếp theo.
Đám học trò này không đứa nào làm cô bớt lo, đành rằng ở lớp khác thì đỡ biết bao nhiêu, thế mà mấy tên nhóc cứ cố tình thi áp chót bảng vào lớp một.
“Trần Thuật.”
Trong lớp không có ai đứng dậy, cô Lý đã bắt đầu nổi cáu, nhìn Trần Thuật chằm chằm. Đọc lại tên cậu ta một lần nữa.
Bạn học trong lớp đều ngoảnh đầu ngạc nhiên nhìn cậu.
An Tĩnh cũng quay lại.
Lúc này dưới ánh nhìn của mọi người Trần Thuật mới thong thả đứng lên, tay đút vào trong túi.
An Tĩnh phát hiện, cậu ta phải cao hơn Thẩm Thư Quân ban nãy đến gần hai cái đầu, sống lưng cậu thẳng tắp, khôi ngô sáng sủa, lông mi đen nhánh, toát ra sự phóng khoáng, đồng phục của Minh Đức được cậu ta khoác chỉnh tề trên người.
Trần Thuật khẽ nhếch môi mỏng, có chút kiêu ngạo.
“Mình là Trần Thuật, mai mốt có gì không hiểu đừng tới hỏi mình, mình cũng không biết đâu.”
Không khí lặng đi trong giây lát.
Phụt.
Tống Tư không nhịn được, thiếu chút nữa phun cả nước miếng.
Nam sinh trong lớp tru tréo quái dị.
Cậu không biết á? Có ma mới tin.
Xếp hạng hai năm nay là giả chắc.
Khóe miệng cô Lý co giật, mau chóng nói: “Được rồi được rồi, cậu ngồi xuống đi, người tiếp theo, An Nguyệt.”
Trần Thuật nhún vai, tỉnh bơ ngồi xuống.
Quay đầu thấy các anh em đang bắn số sáu* về phía mình.
*Số 6 ( 六): Ý nói người này rất có cá tính, làm việc giỏi giang.
“Chào các bạn, mình là An Nguyệt, sở trường piano, từng là lớp trưởng năm lớp mười, rất vui khi được đến với lớp một.”
An Nguyệt cười rạng rỡ đầy tự tin, “Mình còn có một em gái, chúng mình là song sinh, em ấy cũng học lớp này, hy vọng năm học mới chúng ta có thể đốc thúc lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ.”
Có vài người khi nhắc đến em gái bèn tò mò nhìn sang chỗ An Tĩnh.
An Tĩnh hơi rũ mi.
Cô Lý gật đầu liên tục, hiển nhiên rất hài lòng với dáng vẻ đầy tươi tắn của An Nguyệt, so với Trần Thuật đằng trước không biết tốt hơn bao nhiêu lần.
“Người tiếp theo…”
Lúc đọc đến tên An Tĩnh các học sinh khác đã được gọi hơn phân nửa.
Cô đứng dậy.
“Mình là An Tĩnh, mình thích vẽ tranh, báo tường trong lớp có thể giao cho mình phụ trách…”
Bên tai thoảng qua giọng nói êm ái, dịu dàng điềm đạm, không nhỏ cũng không to, bình thản mà có sức mạnh, như một cơn gió mát lướt trên mặt hồ.
Trần Thuật không để ý cô nói gì cho lắm.
Ánh mắt đều tập trung vào bóng lưng cô.
Đồng phục hơi rộng khiến cô trông càng nhỏ nhắn, xương bả vai đều nhô lên, thật ra cô không thấp, Trần Thuật đã ước lượng, cao hơn bả vai cậu một chút.
Lúc cô nói xong, Trần Thuật tiu nghỉu cúi xuống, cào cào mái đầu, chuẩn bị ngủ bù một giấc. Cảm giác khi xem trận cầu kịch tính tối qua khiến cậu đến bây giờ vẫn chưa trở lại bình thường được.
Mãi đến khi người cuối cùng nói xong, thời gian đã trôi qua gần nửa tiếng.
“Thế này xem như quen biết cả rồi, hy vọng trong học kỳ mới, mọi người sẽ cùng sinh hoạt thật đoàn kết.”
Cô Lý gật đầu, nhìn đồng hồ đeo tay, “Nào, mọi người mở sách ngữ văn ra, chúng ta cùng học tác phẩm đầu tiên.”