“Chào buổi sáng, cô Lý.”
Tiếng chào hời hợt vang lên từ đằng sau An Tĩnh, giọng nói êm tai dễ nghe, rất có từ tính, lại xen lẫn vài phần trầm thấp, một câu nói không kính cẩn là bao, thậm chí còn mang theo thái độ thờ ơ.
An Tĩnh vẫn chưa về chỗ ngồi, bất giác quay đầu liếc một cái.
Cậu đeo tai nghe màu đen, cặp sách khoác lệch sang một bên, mặc bộ đồng phục học sinh thẳng thớm, có điều cổ áo lại không cài nút, để lộ nước da trắng trẻo.
Dưới mũ lưỡi trai màu đen là mái tóc đen nhánh bị che khuất, dày rậm chỉnh tề. Cặp mắt đen như mực, sống mũi cao, đôi môi mỏng ẩn hiện nét cười như có như không.
Dáng người cao gầy đứng ngay trước cửa, một tay thoải mái đút trong túi quần, tay còn lại giơ lên chào cô giáo.
An Tĩnh xoay người, tiếp tục đi xuống chỗ ngồi của mình.
Trong phòng học nhốn nháo đã ngồi kín bốn năm mươi người, khoảng cách giữa các bàn học không lớn, An Tĩnh dè dặt bước đi, cố gắng không đụng phải bàn người khác.
Mắt cô nhìn xuống đường đi dưới chân, trong đầu lại miên man suy nghĩ.
Ồ.
Người này à, hồi lớp mười nổi tiếng lắm đây.
Cô nghĩ, hẳn không ai là không biết cậu ta.
Đúng như dự đoán, sau khi cậu tới, nữ sinh trong lớp xì xào bàn tán, trong mắt không giấu được niềm vui nho nhỏ.
“Trần Thuật, đã mấy giờ rồi, còn ở đó mà chào buổi sáng!”
Cô Lý nhìn đồng hồ đeo tay, khuôn mặt đanh lại giả bộ nghiêm khắc, “Còn nữa, vào lớp không được đội mũ, đã nhắc bao nhiêu lần rồi.”
Trần Thuật lơ đễnh liếc nhìn bóng lưng gầy yếu trước mặt, sau đó đối diện với cô Lý, ra điều vô tội cởi xuống mũ lưỡi trai, giải thích có phần ba lăng nhăng: “Tại em sợ trời mưa thôi mà.”
Sau khi cởi mũ lại cào cào mái tóc ngắn sạch sẽ tinh tươm.
“Sợ mưa thì mang ô theo, lần sau tới sớm một chút, lần nào cũng đúng lúc chuông reo, bộ cậu không sợ đi muộn hả.” Cô Lý vung tay, chắc là chỉ vào hàng cuối, “Đi đi, mau vào chỗ ngồi.”
Trần Thuật tiếng tăm lừng lẫy, năm nhất từng học ở lớp một, cũng chính là lớp cô đến.
Cô Lý vừa yêu lại vừa hận cậu ta.
Yêu bởi vì cậu thường xuyên chiếm đóng tốp ba trong khối, có thể nói cậu ta là một học bá trăm phần trăm, không học lệch, trước mặt tổ giáo viên còn giúp cô giành được không ít thể diện, lần phân lớp mười một này thành tích đứng thứ hai toàn khối.
Nguyên nhân hận cũng chính vì việc học.
Trần Thuật đại khái là kiểu có thiên phú về học tập, học cái gì cũng thuận buồm xuôi gió, nhưng ngày thường lại chẳng có tý biểu hiện nào của con ngoan trò giỏi, lúc cậu ta lên lớp thường không chú ý nghe giảng, muốn ngủ thì ngủ, muốn chơi điện thoại thì chơi.
Cơ mà bó tay, ai bảo người ta đi thi lúc nào cũng được thành tích tốt.
“Cô Lý, em ngồi đâu bây giờ.”
Trần Thuật tháo tai nghe xuống, nhìn ngó xung quanh một lúc.
“Bên cạnh An Nguyệt.” Cô Lý quét mắt lên bảng phân chỗ ngồi.
Trần Thuật đứng im như phỗng.
Cô Lý nhận ra cậu không biết An Nguyệt, tay giơ lên chỉ rõ lần nữa: “Đằng trước Hứa Gia Nghiệp, chính cái chỗ ngồi trống đấy.”
“Hey, anh em, ở đây này.” Hứa Gia Nghiệp tít hàng cuối giơ tay khua loạn xạ, báo cho cậu biết vị trí.
Đôi mắt Trần Thuật tìm thấy người, khóe miệng nhếch lên, sải bước tiến đến chỗ cậu ta, đứng trên cao thì nhìn được xa, trước chỗ ngồi của cậu là nữ sinh vừa đi qua ban nãy, nhỏ nhắn xinh xắn, tóc mái bằng lòa xòa che hết đôi mắt.
Trần Thuật nhìn lướt qua, không để tâm rời đi ánh mắt, đi về phía trước.
Trong ngăn bàn đã được phát sẵn sách, một chồng vừa dày vừa nặng không khác gì mấy cục đá, An Tĩnh sửa soạn bài vở cho tiết đầu tiên, tiện thể viết tên mình lên mỗi quyển sách.
Trong một thoáng cô nhấc bút, khóe mắt lóe lên hình ảnh chiếc giày chơi bóng hàng hiệu của Trần Thuật.
Một góc áo đồng phục của cậu sượt qua mặt bàn An Tĩnh, giống như tấm lụa mỏng gợn lên những rung động nhẹ nhàng, lại hồ như không để lại chút dấu vết.
Một cơn gió lướt qua.
Người đằng sau ngồi vào chỗ.
An Tĩnh tiếp tục viết tên mình lên sách, bút nước màu đen viết ra nét chữ thanh tú trên nền giấy trắng tinh.
Trần Thuật vừa ngồi xuống, Hứa Gia Nghiệp đằng sau đã vội vàng vỗ vỗ vai cậu, chìa ra ngón cái: “Trần Thuật, cậu trâu đấy, hôm nay là khai giảng cũng dám sát giờ mới tới.”
Trần Thuật chưa kịp nói gì, Chu Tề cách lối đi nhỏ nói với sang: “Chậc chậc, rõ ràng hôm qua A Thuật ngủ trễ rồi, nói, có phải buôn điện thoại thâu đêm với hoa khôi khóa trước không?”
Tống Tư nghe vậy lòng tự hiểu nhưng không nói ra, bắn cho người anh em của mình một ánh mắt, ngập tràn ý dâm.
Ba cặp mắt đồng loạt nhìn Trần Thuật chằm chằm.
Trần Thuật đặt cặp sách xuống, ung dung thu lại dây tai nghe, nghiêng người nhăn mặt nói: “Vớ va vớ vẩn.”
Ngón tay cậu thon dài, bàn tay với các khớp xương rõ ràng cuốn lấy dây tai nghe, cuối cùng bỏ qua loa vào trong cặp.
Kiểu không phủ nhận cũng không thừa nhận này làm ba kẻ càng thêm tò mò.
Tống Tư bật người dậy, víu vào bả vai Trần Thuật, “Thật à, thế là có chuyện đó thật hả?”
Chu Tề cũng biết chuyện này, vẻ mặt ngả ngớn: “Khó cho Hạ Tâm Vũ rồi, theo đuổi cả một học kỳ cũng chưa được, chẳng lẽ nghỉ hè cậu ta lại ra tuyệt chiêu gì sao?”
Trước đây Tống Tư Hứa Gia Nghiệp và Trần Thuật cùng học lớp một, Chu Tề thì học lớp sáu.
Chu Tề quen biết bọn họ khi đánh bóng rổ, thường xuyên gặp mặt, đánh mãi đánh mãi cũng thành anh em tốt, lại thêm thành tích bản thân không tồi, học kỳ này có thể thi được vào lớp một, mấy người đều rất phấn khởi.
Mà hoa khôi Tống Tư nói đến là ủy viên văn nghệ lớp một của năm trước, Hạ Tâm Vũ, sở trường nhảy múa, dáng người cao ráo, chân tay mảnh mai, đặc biệt là cặp chân, vừa thon vừa thẳng. Lần này hình như cậu ta thi hỏng, bị phân đến lớp hai.
Lúc trước Tống Tư từng có ý định với cô, có điều người ta ngoài sáng trong tối chăm chăm lấy lòng Trần Thuật. Thế là Tống Tư đành đi dụ dỗ nữ sinh khác.
Trần Thuật nghe bọn họ càng nói càng ngớ ngẩn, mới xoa xoa chân mày giải thích: “Nói mò gì không biết, tối qua mình xem đấu bóng, sáng nay suýt nữa còn không dậy nổi.”
Cậu bực bội vuốt xuống mái đầu, trạng thái không ngủ đủ giấc khiến cậu trở nên cáu kỉnh hơn ngày thường, giữa đôi mày ẩn hiện một tia hung ác.
Tống Tư cười giễu cợt: “Chả thú vị gì, mình còn tưởng thế nào cơ.”
Hứa Gia Nghiệp cúi đầu tiếp tục chơi psp, môi bĩu ra: “A Thuật cậu đang lãng phí nữ sinh Minh Đức đấy.”
Những người ở độ tuổi bọn họ, ai chưa từng yêu vài lần, hồi năm nhất bên cạnh ai chả có một hai nữ sinh, lúc ra ngoài cũng có mặt mũi hơn.
Nữ sinh yếu đuối dịu dàng, giống như một đóa hoa giải ngữ, tốt biết bao.
Thế mà Trần Thuật lại không thích, đưa tới tận nơi cậu ta cũng chẳng buồn nhìn.
Năm nhất thư tình nhét đầy trong hộc bàn, có người còn đuổi theo tỏ tình ngay trước mặt, Trần Thuật lại giở bài ca học sinh ngoan ra: Bạn à, giờ mình chỉ muốn chuyên tâm học hành, những thứ khác mình chưa có dự định.
Khi đó Chu Tề còn chọc cậu ta, nếu cậu là học sinh ngoan, thế còn xem đấu bóng làm gì, chơi game làm gì, hút thuốc làm gì hả.
Mấy anh em đều âm thầm chế nhạo Trần Thuật là thứ cặn bã có văn hóa, lý do từ chối nữ sinh muôn đời như một.
Có điều nói Trần Thuật là học sinh ngoan cũng không sai, cả năm đi thi người ta đứng nhất bao nhiêu lần.
Lúc ấy Tống Tư còn hỏi một câu ngô nghê.
“Rốt cuộc cậu thích kiểu con gái thế nào hả.”
Trần Thuật bị cậu ta quấy rầy phát chán, bèn buột miệng nói một câu: “Dáng đẹp, mặt xinh.”
“Đệch, Hạ Tâm Vũ chưa đủ đẹp à? Dáng chưa đủ ngon à?”
Trần Thuật mới ngẫm nghĩ một chốc, thản nhiên nói: “Cũng tàm tạm.”
Tống Tư khi đó suýt thì phun ra một búng máu, được, yêu cầu của người ta cao, phải tìm kiểu như tiên nữ thì mới vừa lòng.
Cho nên mới nói Trần Thuật đang phí phạm nữ sinh Minh Đức.
Trần Thuật uể oải dựa lưng vào ghế, nhấc bừa một quyển sách trên bàn lên, lật ra mấy trang, hỏi: “Tiết đầu hôm nay là gì?”
Hứa Gia Nghiệp: “Không biết.”
Chu Tề: “Chịu.”
Tống Tư lắc đầu: “Nhìn gì, mình cũng không biết.”
Trần Thuật nhăn nhó: “Hừ, nuôi mấy người chả được tích sự gì.”
“Này, mình không biết, nhưng có thể hỏi cơ mà.” Ánh mắt Tống Tư đảo như rang lạc, nhoài người về phía trước, gõ gõ vào lưng ghế người trước mặt: “Người đẹp, người đẹp.”
An Nguyệt nghe thấy thì quay đầu, nhướng mi, tiện tay vén lên mấy sợi tóc rũ xuống bên tai.
Đáng lẽ cô đang chép thời khóa biểu, nam sinh bên cạnh và người phía sau tán dóc không hề nhỏ, cô đều nghe thấy cả.
Tống Tư thấy cô quay lại, giọng nói càng thêm hòa nhã, làm ra vẻ mặt đứng đắn nhất từ thuở lọt lòng hỏi: “Bạn ơi, cho hỏi tiết đầu tiên là môn gì vậy?”
An Nguyệt cầm thời khóa biểu trả lời: “Tiết ngữ văn.”
“À à.” Tống Tư thấy người đẹp đáp lại, càng được đằng chân lân đằng đầu làm quen với người đẹp: “Bạn này tên gì nhỉ, mình là Tống Tư, làm quen với nhau đi.”
An Nguyệt cười thật tươi: “Mình là An Nguyệt.” Dứt lời ánh mắt chuyển sang bên cạnh Tống Tư.
Hứa Gia Nghiệp thấy cặp mắt to long lanh của người đẹp đang chăm chú nhìn mình, xúc động đến tên cũng nói không chuẩn: “Hứa… Hứa Gia Nghiệp.”
Chu Tề ở một bên đang kéo cổ Hứa Gia Nghiệp, lông bông đáp: “Mình là Chu Tề, chào bạn.”
“Chào bạn.” Ánh mắt An Nguyệt lại chuyển đến nam sinh đang cúi đầu bên cạnh.
Bạn cùng bàn của cô.
Không khí yên lặng một chốc.
Im ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng viết chữ sột soạt trên vở.
Trần Thuật giật mình, lúc này mới ngẩng đầu nhìn sang bên cạnh, mày mi đen nhánh, sống mũi thẳng tắp, đôi môi xinh đẹp.
Mặt cậu không cảm xúc, môi mỏng cong lên: “Trần Thuật.”
An Nguyệt gật gật đầu, nở nụ cười.
Tống Tư bị nụ cười của người đẹp làm cho lóa mắt, vội trêu: “Sau này chúng ta là bạn học rồi, mong được chỉ giáo.”
Chu Tề cười cợt nói: “An Nguyệt, nghe nói cậu đứng thứ ba trong khối, giỏi thật đấy, mai mốt bài tập phải làm phiền cậu rồi.”
An Nguyệt nhướng mày, nhìn thoáng qua Trần Thuật, “Xếp thứ hai khối còn đang ngồi đây, sao mọi người không chép của cậu ấy.”
“Xì, chữ cậu ta xấu như chó gặm, còn chả đẹp bằng mình.”
An Nguyệt che miệng cười: “Thật thế à.”
Tống Tư trịnh trọng gật đầu: “Không thể thật hơn.”
Trần Thuật đang nghịch điện thoại một bên, không để ý tới bọn họ, thấy Tống Tư càng lúc càng lắm lời, không nhịn được nói: “Chán sống rồi phải không?”
Tống Tư tức khắc làm động tác khóa miệng.
Khiến cho An Nguyệt cười run rẩy hết cả người.
Ngoài cửa sổ mưa bay lất phất từ bao giờ, làm những ngày tháng chính nóng nực bớt đi vài phần khô ráo.
Đáng lẽ thứ hai có nghi thức lên lớp, còn cả bài diễn thuyết dài ngoằng mà thầy hiệu trưởng dày công chuẩn bị, vì trận mưa này mà dẹp hết toàn bộ. Thế nên giờ các học sinh đều ngồi trong lớp nghe phát thanh.
Điều này làm mọi người khấp khởi mừng thầm, không cần phải tới thao trường đứng hành xác.
Lúc này trên loa phát thanh, thầy hiệu trưởng đang diễn thuyết bài phát biểu khai giảng đầy dạt dào mãnh liệt, học sinh trong lớp có lác đác chưa đến vài người chăm chú lắng nghe.
Bạn cùng bàn của An Tĩnh là một nữ sinh, cũng để mái bằng, khuôn mặt tròn vo, hình thể đẫy đà, tính tình có vẻ cũng hay mắc cỡ.
Sau khi sách vở được An Tĩnh ghi hết tên lên thật ngay ngắn, mới phát hiện bạn cùng bàn đang quan sát mình. Cô không phải là người hay chủ động giao thiệp với xung quanh, vì thế cười một cái thật thân thiện với bạn cùng bàn, sau đó tiếp tục làm việc của mình.
Bạn cùng bàn nhận ra điểm này, mới gom hết dũng khí nhẹ giọng giới thiệu: “Chào cậu, mình là Dương Kỳ.”
“Mình…” Không đợi An Tĩnh trả lời, sau lưng chợt có bàn tay vỗ cô.
An Tĩnh xoay người lại.
Đập vào mắt đầu tiên là Trần Thuật ngồi ngay phía sau, có điều cậu ta đang nghiêng người nói chuyện với đám bạn, không nhìn cô.
Vì thế cô biết là An Nguyệt vỗ mình.
An Nguyệt chỉ vào cô giới thiệu với Tống Tư: “Đây là em gái mình, hai đứa là sinh đôi khác trứng.”
Ánh mắt Tống Tư sáng lên, gật đầu lia lịa, thuận đà nói: “Ồ ồ! Chào em gái, sau này mong được chỉ bảo nhiều hơn.”
Trần Thuật đang cùng đám bạn bàn về trận bóng rổ tối qua.
Nghe đến đây cậu tranh thủ liếc nhìn An Tĩnh. Cái nhìn này, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, cặp sinh đôi này, không giống nhau chút nào.
Dưới tóc mái dài thượt của An Tĩnh là khuôn mặt nhỏ cỡ bàn tay, đôi mắt đen nhánh toát ra ánh nhìn xa cách.
Khuôn mặt trắng nõn làm nổi bật đôi môi hồng mềm mại, cả khuôn mặt lộ một vẻ vô tội đáng thương, rõ ràng trên mặt không có biểu cảm gì, lại đem tới cho người cảm giác thanh tú đẹp đẽ.
“An Tĩnh.” Miệng An Tĩnh mở ra lại khép vào, hàm răng bên trong trắng bóng.
(An Tĩnh = yên lặng)
Tống Tư ngẩn ra, không hiểu cô muốn nói gì.
Yên lặng, nghĩa là sao? Làm phiền cậu ta à?
Trần Thuật đang chuyện trò cùng đám Hứa Gia Nghiệp Chu Tề nghe xong cũng ngừng lại, không còn nói tiếp nữa, cậu xoay người, nhướng mày, con mắt đen kịt chăm chú nhìn cô.
“Mình là An Tĩnh.”
Cô ý thức được điều gì, bất đắc dĩ nói lại lần nữa.
An Nguyệt phì cười, tên của em gái dễ gây hiểu lầm thế đấy.
“À! Hóa ra là vậy.”
Tống Tư bừng tỉnh, nói đùa một câu, “Tên của cậu và Trần Thuật giống nhau ghê, đều dễ gây hiểu lầm.”
Trần Thuật nghe xong hơi nghiêng đầu, không lên tiếng.