Khiêm a...
Khiêm, Phong ca ca cùng Tuyên ca ca cũng rời đi, sang năm ngươi cũng rời đi,còn ta?
Đứa ngốc, ngươi đương nhiên theo ta cùng đi!
Chúng ta đi nơi nào?
Sang năm phụ hoàng sẽ ban thưởng cho ta phủ đệ, chúng ta sẽ cùng nhau chuyểnqua đó. Chờ nàng lớn lên, ta liền chính thức cưới nàng làm thê tử ta!
Ta có thể làm thê tử của chàng sao?
Tiểu Nhạc, chỉ có vợ chồng mới có thể ngủ chung cùng một chỗ, nàng đã sớm làthê tử của ta.
Di... Chính là ta trước kia cũng cùng Phong ca ca ngủ cùng một chỗ, vậy làm saobây giờ?
Ngày đó là ta ngã bệnh nên ngủ riêng phòng với nàng, nàngvì tìm ta nên lên nhầmgiường, hơn nữa khi đó ngươi còn nhỏ, không tính toán gì hết! Còn có tiểu Nhạc,ngươi từ nay về sau chớ ở trước mặt ta nhắc tới tên La Phong kia!
Khiêm, chàng lại cùng Phong ca ca cãi nhau sao?
Đứa nhỏ này đừng quản chuyện này!
Khiêm, chàng vừa mới nói ta là thê tử của ngươi...
Nàng đương nhiên là thê tử của ta!
“Tiểu Nhạc, ngươi nên hiểu...”
Một năm kia, nàng mười một tuổi, vô cùng cao hứng nghe lời của hắn, cười đếnrất vui vẻ.
Nàng luôn vẻ mặt tươi cười, dùng thanh âm mềm mại ngọt ngào kêu gọi hắn.
Nhưng là xa cách nhau chưa tới nửa năm, có một ngày nàng đột nhiên không cười.
Nàng vuốt mặt của hắn, buồn bực không vui, trầm mặc không nói, vẻ mặt càng ngàycàng cô đơn.
Thẳng đến hắn lần nữa hỏi đến, nàng mới rốt cục đã mở miệng ——
Khiêm, ta nghĩ về nhà.
Không phải nói tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thuong-nhac/45430/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.