“Thường cô nương?”
Gió thu hiu quạnh, Ngũ Gia và đại ca rời đi kinh thành đã hơn một năm, trongkinh thành đã không có người nào nhắc đến chuyện của Ngũ Gia và An thân vươngphi.
Trong ánh mặt trời chiều kéo dài bên bờ ruộng một thân ảnh thong thả chầm chậmdi chuyển.
Xuyên qua con đường đồng ruộng này, lại rẽ một cái cua quặt, Thường gia ngaytại đằng trước.
Nàng đang cúi đầu nghĩ chuyện, đi đường không để ý.
“ Là Thường Nhạc cô nương sao?”
Đột nhiên có một một bàn tay khoát lên trên vai nàng, làm bước chân của nàngngừng lại, lúc này nàng mới ngẩng đầu, bình tâm trở lại, nhìn về phía đối diệnthấy một khuôn mặt tuấn tú, mắt phượng dài nhỏ, môi mỏng hồng nhuận.
Dưới ánh trời chiều đỏ rực, người này xem ra thần sắc trong trẻo nhưng lạnhlùng mà nghiêm túc.
Nàng lui về sau một bước, tạo ra một chút khoảng cách, càng thêm nhìn rõ hắnmột chút. Thân hình hắn thon dài, quần áo mộc mạc, bộ dáng trẻ tuổi, xem ra chỉlớn hơn vài tuổi so với nàng. Nàng chưa từng thấy qua người này.
“Là ta. Xin hỏi công tử ngài là?”
Mặt hắn không chút biểu tình, đôi mắt chăm chú vào trên mặt của nàng, nhìn sắcmặt diện mạo dị thường của nàng.
Trong kinh thành, rất nhiều người đều quen nàng, nhìn mặt của nàng cũng quenrồi, từ từ cũng đều tiếp nhận nàng, bất quá với người mới quen, rất ít không bịnàng làm sợ, còn chằm chằm nhìn thẳng vào người nàng.
Nàng cúi mặt xuống, sắc mặt lúng túng khó xử.
“Diện mạo cô nương trời sinh, không biết quý phủ mấy đời đến nay,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thuong-nhac/45422/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.