Mặc dù tuyết ở Bắc Kinh không kéo dài dai dẳng nhưng vẫn khiến người ta thấy khó chịu. Sau một trận tuyết dày đặc, mặt đường phủ đầy tuyết trắng; ban đầu mọi người còn thấy vui, nhưng đến khi đám tuyết ấy biến thành bãi sình lầy xám ngoét tởm lợm dưới tác động kép của mặt trời và hàng tá đôi chân dẫm đạp lên, họ lại không tươi cười nổi nữa. Chưa hết, những ngày sau đó nhiệt độ hạ xuống liên tục, khiến cho bãi sình lầy kết băng cứng ngắc, ai đi đường không để ý sẽ bị trượt ngã sõng soài.
Gió buốt lạnh thấu xương, trời giữa đông rét đậm, chim không còn một mống, lá rơi rụng xác xơ. Vậy mà màn tuyết dày trắng xoá đó lại không thể nào khuất lấp được những sự thật xấu xí đang dần bị phơi bày.
Chu Hoành Viễn sợ điện thoại của Trình Dục tới nỗi bây giờ chỉ cần chuông điện thoại reo lên là hắn đã thấy kinh hồn bạt vía rồi. Hắn không còn gọi Trình Dục là chú nữa, nói năng cũng trở nên úp úp mở mở; hắn không muốn bất kỳ ai biết về những bí mật trong gia đình mình, càng không muốn bị người khác nhìn bằng nửa con mắt. Thế là câu trả lời vốn đã ngắn ngủn của hắn càng trở nên cứng nhắc và khách sáo hơn rất nhiều, thể hiện thái độ cố tình xa cách qua từng ngày. Hắn nói: cảm ơn, không cần tiền; hắn nói: sống ở đây đã quen rồi; hắn nói: mọi thứ vẫn ổn, giữ gìn sức khoẻ nhé. Hắn không chúc chú một câu ngủ ngon nào cả.
Nhưng mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thuc-thuc-chu-nho/3730611/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.