Làm việc cả một ngày trời nên cả thể xác lẫn tinh thần Trình Dục đều rệu rã, sau khi ăn cơm tối xong anh ngồi phịch xuống sofa đọc sách, chỉ trong chốc lát hai con mắt anh đã trĩu nặng, anh vừa ngáp vừa dặn dò Chu Hoành Viễn vài câu rồi về phòng nhanh chóng đánh một giấc. Lúc đi tiểu đêm, Trình Dục mơ màng nhìn thấy tia sáng hắt ra từ phòng Chu Hoành Viễn, lúc này anh cau mày lia mắt sang chiếc đồng hồ treo ngoài phòng khách, kim giờ đang đứng lại ở số 1.
Màn đêm yên tĩnh, toà nhà phía đối diện chỉ còn lại vài ba ô cửa sổ đang chong đèn. Trình Dục thở dài, gõ cửa phòng Chu Hoành Viễn, "Hoành Viễn ơi, ngủ sớm đi."
Chu Hoành Viễn không đáp lời, Trình Dục vặn tay nắm đẩy cửa đi vào, Chu Hoành Viễn đang ngồi trên bàn học, cúi đầu đưa lưng về phía anh hí hoáy viết, hàng tá công thức toán phủ kín cả tờ giấy nháp.
Trình Dục im lặng lui ra ngoài, lúc quay lại còn mang theo một ly sữa ấm. Anh ngồi bên mép giường Chu Hoành Viễn, đặt ly sữa lên bàn, nói với giọng ấm áp, "Mau nghỉ ngơi đi, đừng học nữa."
Chu Hoành Viễn lập tức nhíu mày, sau đó nhẹ lắc đầu, "Ngày mai có bài thi tháng, con phải ôn bài cho thật kĩ."
Trình Dục nghe vậy cũng không khuyên nữa, anh chỉ lẳng lặng đánh giá đứa cháu trai nhỏ của mình. Từ khi lên lớp 12 nay, Chu Hoành Viễn còn nỗ lực gấp trăm lần so với hồi đó. Đôi lúc Trình Dục thậm chí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thuc-thuc-chu-nho/3680142/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.