Chương trước
Chương sau
Lý Vi Dương không hề nản lòng vì biểu hiện của Chu Hoành Viễn ngày hôm đó ở sân bóng, ngược lại, cô lại nương theo cậu, áp dụng một phương pháp hoàn toàn mới, có thể nói là khẽ khàng đến mức khiến người ta không ngờ.

Cô luôn tình cờ xuất hiện trong cuộc sống của Chu Hoành Viễn mà không để lại bất kì dấu vết nào. Chẳng hạn như khi Chu Hoành Viễn đi trực thì cô lại ngồi trong lớp làm bài tập, thế là tự nhiên hai người sẽ cùng nhau về nhà. Chẳng hạn như khi chỗ ngồi Chu Hoành Viễn bị kẹp giữa hai người thì cô lại xuất hiện đúng lúc để giúp cậu nộp bài tập cho giáo viên. Cũng không ít lần bên cạnh cặp sách của Chu Hoành Viễn được đặt một chai nước khoáng với đủ thứ đồ ăn vặt... Khoảng thời gian đầu, Chu Hoành Viễn lúc nào cũng từ chối, thế nhưng ở cùng nhau đủ lâu thì cũng không tiện từ chối quá nhiều lần.

Phải nói, Lý Vi Dương không phải là một cô gái khó ưa. Cô thanh tú, dịu dàng, đáng yêu, phần lớn thời gian đều trầm lặng, không giống như những bạn nữ huyên thuyên khác trong lớp. Chu Hoành Viễn không thể không thừa nhận, đi cùng cô về nhà vào buổi tối cũng không hẳn là tệ.

Dần dà cứ qua lại như thế, trong lớp liền truyền ra hàng tá tin đồn ngấm ngầm nói hai người họ đang hẹn hò, trong giờ học, cứ một trong hai người bị gọi tên thì cả lớp lại đồng lòng cố ý ho khan một trận, làm cho Chu Hoành Viễn tưởng như đại dịch SARS bùng lên lần nữa vậy. Lúc tan học, mỗi lần người này đi sượt qua người kia thì xung quanh sẽ vang lên những tiếng thổn thức và xì xào không dứt. Trong nguyên đám đó, Trịnh Minh Khôn là đứa ồn ào nhất. Mà chuyện này cũng có lạ gì đâu, Trịnh Minh Khốn vốn là đứa trẻ sôi nổi, là đầu lĩnh của bọn trẻ trong lớp, cứ hễ lớp có chuyện gì là cậu cũng phải đến châm lửa rất nhiệt tình. . Truyện Đoản Văn

Phần lớn thời gian, Chu Hoành Viễn vẫn về nhà cùng Trịnh Minh Khôn và Ngô Tư Nguyên, trong khoảng thời gian này Ngô Tư Nguyên rất trầm lặng, còn Trịnh Minh Khôn lại trở nên ồn ào hơn trước. Người tăng người giảm, hai anh em này quả thật có thể gọi là định luật bảo toàn decibel. Khoảng thời gian gần đây trên đường đi học về, người Trịnh Minh Khôn nhắc tới nhiều nhất chính là Lý Vi Dương.

Ban đầu Chu Hoành Viễn có cảm thấy khó chịu, thế nhưng lâu dần cậu cũng quen rồi, cậu không tiện tỏ ra tức tối với các bạn cùng lớp, nếu không thì Trịnh Minh Khôn sẽ lại nhảy vào nói cậu không biết đùa. Ngược lại, Ngô Tư Nguyên trở nên im lặng hơn rất nhiều, quan hệ giữa cậu với Trịnh Minh Khôn và Chu Hoành Viễn cũng nhạt nhẽo dần, giữa những tiếng cười khẩy lạnh lùng đó, Chu Hoành Viễn không khỏi bắt đầu tự phản bác khẳng định chắc nịch của mình hồi đó, lẽ nào Ngô Tư Nguyên thích Lý Vi Dương thật? Có điều Chu Hoành Viễn lại không quá để tâm đến vấn đề này. Cảm xúc của cậu đến nhanh mà đi cũng nhanh, huống hồ gì cậu còn không biết rốt cuộc là Ngô Tư Nguyên bất mãn với mình hay là không ưa Trịnh Minh Khôn nữa.

@antiquefe

Tháng Năm và tháng Sáu rơi vào mùa mưa, mưa cứ thế rơi tầm tã không ngớt. Hôm nay đến lịch trực nhật của Chu Hoành Viễn, còn Lý Vi Dương thì vẫn như mọi ngày ngồi lại trong lớp làm bài tập về nhà.

Dần dần, cả lớp đều đã về hết, Chu Hoành Viễn tắt đèn, trong phòng học chỉ lại ánh sáng u ám của trời chiều, hai người họ không ai nói gì, cả gian phòng cũng chỉ còn vang vọng tiếng cây lau nhà lướt trên sàn cùng với tiếng sột soạt của bút chì ghi trên giấy.

Gần xong việc, Chu Hoành Viễn bèn đi đóng cửa sổ. Thời tiết dạo gần đây cứ mưa suốt, nếu buổi tối trời lại mưa thì phòng học sẽ bị hắt nước vào, làm ướt sách của những bạn ngồi gần cửa sổ. Chu Hoành Viễn vươn tay ra ngoài, cảm nhận được vài giọt nước lộp bộp rơi xuống cánh tay, cậu nhíu mày nghĩ thầm, sao lại mưa nữa rồi?

Trực nhật xong xuôi cũng là lúc chuẩn bị ra về, cậu quay đầu lại nhìn Lý Vi Dương cũng vừa soạn xong cặp sách, hai người một trước một sau ra khỏi phòng học.

Sau khi rời khỏi phòng, hai người song song đi xuống cầu thang, vừa chớp mắt trời đã mưa tầm tã, nhành cây non nớt cong vòng vì không chịu nổi sức nặng của cơn mưa đang ào ào rơi xuống. Chu Hoành Viễn lấy ô từ trong cặp, vừa bung ra thì Lý Vi Dương ở bên cạnh than "Ôi" một tiếng, Chu Hoành Viễn quay đầu lại, hỏi, "Sao vậy?"

Mắt Lý Vi Dương hơi sáng lên, sau đó lại xen lẫn vài tia bối rối, "Tớ, tớ quên mang theo ô rồi."

Chu Hoành Viễn mím môi, suy nghĩ một lát, nói, "Vậy thì chúng ta đi chung ô đi, tớ đưa cậu về nhà." Chu Hoành Viễn biết, đưa Lý Vi Dương về nhà đã vượt xa giới hạn giữa bạn học bình thường, thậm chí đến bạn tốt cũng chưa chắc đã làm thế. Nhưng cậu đâu còn cách nào, cậu không thể bỏ mặc Lý Vi Dương mạo hiểm lội mưa về nhà được, hai người họ lại còn là bạn cùng lớp, ngày nào chả phải chạm mặt nhau, hơn nữa Lý Vi Dương là một cô gái, một cô gái đáng yêu đang thích cậu, Chu Hoành Viễn thật sự không thể bỏ cô lại được.

Dưới tán ô, hai bóng người đi cùng nhau trên con đường xe cộ qua lại tấp nập. Xe máy, xe đạp và người đi bộ chen chúc nhau lưu thông, xa xa còn văng vẳng tiếng còi xe hơi, biến cảnh kẹt xe cứng ngắc thành cái chợ trời lúc nào không hay. Chu Hoành Viễn bị người ta xô đẩy vài lần, Lý Vi Dương cũng không thể nào tránh khỏi bị va chạm, hai người cứ lảo đà lảo đảo, thành ra đi đường rất chậm chạp. Khổ sở lắm mới qua được bên kia đường thì Lý Vi Dương lại vô tình đụng phải một bà mẹ đang đưa con về nhà, sau đó cả người cô nặng nề ngã vào người Chu Hoành Viễn. Chu Hoành Viễn giật cả mình, chưa kịp phản ứng gì đã vô thức né sáng một bên, sau đó cậu mới nhận ra làm vậy không ổn lắm, đang hít một hơi thật sâu thì nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của Lý Vi Dương.

Chu Hoành Viễn cúi đầu xuống. Cậu hơi có bệnh sạch sẽ, từ trước đến giờ không thích tiếp xúc thân thể với người khác. Lý Vi Dương thấy thế bèn thức thời đứng tách ra giữ khoảng cách với cậu, lúc này Chu Hoành Viễn mới thở phào nhẹ nhõm.

Lý Vi Dương sống gần nhà Chu Hoành Viễn, sau khi đưa cô đến cầu thang, Lý Vi Dương mỉm cười chào tạm biệt với cậu, lúc cậu đang muốn về nhà thì Lý Vi Dương đột nhiên gọi Chu Hoành Viễn lại. Chu Hoành Viễn không rõ nguyên nhân, chỉ thấy Lý Vi Dương vươn bàn tay trắng nõn của mình ra, lướt trên khuôn mặt Chu Hoành Viễn, cả người Chu Hoành Viễn run lên, chưa kịp phản ứng gì thì Lý Vi Dương đã dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mưa trên mặt cậu, dịu giọng nói, "Cám ơn cậu". Sau đó, cô ngay lập tức thu bàn tay nhỏ bé mềm mại như không xương của mình về.

Trong đầu Chu Hoành Viễn trống rỗng, nói không nên lời, ngoài sự quái dị, cậu còn cảm thấy mất tự nhiên vô cùng. Cậu không nói gì, chỉ gật gật đầu với Lý Vi Dương rồi bung ô đi vào trong mưa.

Cái cảm giác lạ lùng không được tự nhiên kia càng ngày càng mãnh liệt, cậu nuốt khan một cách đầy khó khăn, lấy khăn giấy từ trong cặp ra, dùng sức chín trâu hai hổ lau sạch chỗ Lý Vi Dương vừa chạm qua, chà cho đến khi mảnh da nho nhỏ đấy trở nên phiếm hồng mới thôi.

Cậu về nhà với vẻ mặt ủ rũ, Trình Dục đã chuẩn bị xong bữa tối đang ngồi chờ cậu, nhưng Chu Hoành Viễn không ngồi vào bàn ăn ngay mà lại xông thẳng vào nhà vệ sinh, dùng xà phòng rửa mặt một lượt, rửa đến đỏ cả mặt vẫn thấy chưa đủ, thế là tiếp túc lấy giấy vệ sinh lau điên cuồng, mãi cho đến khi vùng da đó trở nên đau rát.

Sau khi rửa mặt xong, hai chú cháu vừa ăn cơm vừa trò chuyện, được một lát thì Chu Hoành Viễn đột nhiên mang ghế đến dựa vào bên cạnh Trình Dục, nói, "Chú ơi, chỗ này của cháu bị đỏ rồi", nói xong, Chu Hoành Viễn chỉ chỉ vùng da mình vừa chà xát không ngừng.

Quả nhiên Trình Dục nhìn theo chỗ Chu Hoành Viễn chỉ, thị lực Trình Dục không tốt, với cả anh đang không đeo kính, bèn vô thức nghiêng người về phía trước, hơi thở ấm áp phả vào mặt Chu Hoành Viễn. Chu Hoành Viễn cảm thấy trên mặt hơi ngưa ngứa, bởi vì hơi thở của chú mình nên cả người cứ như ở trên trời vậy, cảm giác cứ phiêu phiêu. Trình Dục vươn tay ra nhẹ nhàng xoa xoa mặt Chu Hoành Viễn, cau mày nói: "Sao tự nhiên lại đỏ lên thế? Con bị dị ứng với thứ gì à?"

Đạt được mục đích rồi, Chu Hoành Viễn lúc này mới hơi lui về phía sau, nói, "Không có gì đâu ạ, chắc là do con lau mặt hơi mạnh tay."

Trình Dục vẫn không yên tâm, nói, "Giao mùa xuân hè rất dễ dị ứng, con có bị ngứa không? Trên người còn có chỗ nào bị đỏ lên không?"

Chu Hoành Viễn lắc lắc đầu, trong lòng ấm áp, lát sau mới cọ cọ trước ngực Trình Dục, nói, "Không sao đâu ạ, chuyện nhỏ thôi ấy mà."

Đương nhiên là cậu không sao rồi, cũng chỉ có Trình Dục mới quan tâm đến vẻ nũng nịu giả tạo đó của cậu mà thôi.

Ngày hôm sau, Lý Vi Dương đặc biệt mang đến lớp hai thanh chocolate Dove, đây là đồ ăn vặt cô thích nhất, dành tặng cho crush thì hợp lí quá rồi còn gì. Nghỉ giữa giờ, cô lấy cớ đi rót nước, một tay cầm cốc nước, tay kia cầm hai thanh chocolate, từ hàng sau đi đến chỗ ngồi của Chu Hoành Viễn. Trịnh Minh Khôn ngồi bên cạnh Chu Hoành Viễn là một thằng nhóc nghịch ngợm, vừa giải lao một cái là chạy tót đi đâu mất rồi, bên cạnh Chu Hoành Viễn đang trống không, thế là Lý Vi Dương lấy hết can đảm ngồi xuống chỗ của Trịnh Minh Khôn. Chu Hoành Viễn đang cúi đầu đọc sách, thế nhưng cậu rất nhạy cảm với mùi hương, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Lý Vi Dương tươi cười nhìn cậu.

Rõ là môi Chu Hoành Viễn hơi hơi run rẩy, cậu mím môi, nói, "Có chuyện gì vậy?"

Lý Vi Dương hiển nhiên có chút không hài lòng với sự thờ ơ của Chu Hoành Viễn, cô nhíu mày mím môi, nhưng có không vui thì cô vẫn đặt chocolate trong tay lên bàn Chu Hoành Viễn, nói, "Cám ơn cậu hôm qua đã đưa tớ về nhà nhé."

Ngô Tư Nguyên gần đây không chỉ lười giao thiệp với Chu Hoành Viễn, mà ngay cả quan hệ của cậu với Trịnh Minh Khôn cũng nhanh chóng nguội lạnh, bởi vậy nên cậu không có đi chơi với Trịnh Minh Khôn, chỉ ngồi tại chỗ ngẩn người, sau đó lạnh lùng nhìn Lý Vi Dương và Chu Hoành Viễn, sau khi nghe Lý Vi Dương nói, cậu lớn tiếng hướng về lối đi hô một câu, "Chu Hoành Viễn đưa cậu về nhà á?"

Lời này không giống như đang chọc ghẹo, càng không có vẻ đang hỏi thăm, mà giống như cố ý nói cho ai đó nghe hơn, Lý Vi Dương đỏ mặt, không phản bác, xem như là chấp nhận. Chu Hoành Viễn kinh ngạc quay đầu lại nhìn Ngô Tư Nguyên, lại nhìn thấy tầm mắt Ngô Tư Nguyên lướt qua mình và Lý Vi Dương, trông mong nhìn chằm chằm một nơi nào đó ở lối đi, Chu Hoành Viễn nương theo ánh mắt Ngô Tư Nguyên nhìn sang, đúng lúc nhìn thấy Trịnh Minh Khôn đầu đầy mồ hôi trở về lớp học.

Chu Hoành Viễn trong lòng hơi run run, ngay cả chính cậu cũng nói không nên lời rốt cuộc là chuyện này kì lạ ở chỗ nào.

Trịnh Minh Khôn trở về, Lý Vi Dương xấu hổ không dám nán lại nữa, vội vàng đứng dậy, Chu Hoành Viễn vừa định nhét chocolate vào tay Lý Vi Dương thì đã bị Trịnh Minh Khôn ngăn lại, nói, "Tâm ý con gái người ta, cậu cứ giữ đi."

Chu Hoành Viễn cau mày, còn chưa kịp lên tiếng đã nghe được Ngô Tư Nguyên bên cạnh lạnh lùng hừ một tiếng, có một vài chuyện đáp án đã rõ như ban ngày, trong chốc lát, Chu Hoành Viễn tự dưng cảm thấy có chút sợ hãi.

Chu Hoành Viễn nhìn hai thanh chocolate bày trên bàn, trong lòng mơ hồ. Cậu đã từng xem vô số quảng cáo trên TV, nhưng chưa từng được nếm thử, đương nhiên cậu càng không dám mở miệng đòi Trình Dục. Cậu biết, điều kiện trong nhà mình không tốt, tất cả cơm ăn áo mặc của mình đều dựa vào một mình Trình Dục chăm chỉ làm việc, mà Trình Dục đáng lẽ ra không nên gánh chịu sự vất vả này, cậu vốn không nên đòi hỏi gì thêm nữa. Chu Hoành Viễn vô thức liếm môi, nhét chocolate vào cặp, tự dưng lại cảm thấy đói bụng.

Mãi mới chờ được đến lúc tan học, cậu vẫn đi về cùng Ngô Tư Nguyên và Trịnh Minh Khôn như thường lệ, nhưng khác ở chỗ ba người không một ai nói gì. Rõ ràng ngày thường Chu Hoành Viễn thấy cái vẻ líu ríu ồn ào của Trịnh Minh Khôn với Ngô Tư Nguyên rất đáng ghét, thế nhưng lúc này đột nhiên im lặng làm cậu hơi không quen.

Đến ngã ba, ba người cùng nhau dừng chờ đèn đỏ, Trịnh Minh Khôn đột nhiên hỏi: "Cậu với Lý Vi Dương sắp quen nhau à?"

Chu Hoành Viễn không chút suy nghĩ liền đáp, "Không có."

Trịnh Minh Khôn cười toe toét, không thể nói là khó coi, nhưng tóm lại là khác hẳn với thường ngày, "Cậu đồng ý người ta lẹ lên đi, cổ đã theo đuổi cậu bao lâu rồi hả? Cũng không thể để cậu ấy trở thành trò cười của mấy bạn nữ khác chứ, đúng không?" Câu này rất vô lý, trong trường có không ít bạn nữ tỏ tình với Chu Hoành Viễn, mà nữ sinh bị từ chối ngay trước mặt mọi người cũng không phải là không có, Lý Vi Dương coi như là có quan hệ thân thiết nhất với Chu Hoành Viễn rồi, có thế nào cũng sẽ không đến nỗi bị xem thành trò cười.

Chẳng qua là vì Trịnh Minh Khôn để tâm quá nên làm gì còn tâm trí nghĩ tới vấn đề này.

Lúc Chu Hoành Viễn về đến nhà, Trình Dục vẫn còn đang nấu cơm trong bếp, cậu lấy ra hai thanh chocolate hôm nay Lý Vi Dương đưa, cẩn thận mở ra một thanh ngửi ngửi. Chu Hoành Viễn trước kia cũng có ăn chocolate, nhưng mà đa phần chỉ là đống kẹo hai hào một cái kém chất lượng trong trấn thôi, nhìn bao bì gói ghém tinh xảo thế này, còn in tên thương hiệu Dove bằng tiếng Anh làm cậu có chút không nỡ ăn. Cậu bẻ một miếng bỏ vào miệng, mùi thơm nồng đậm kèm theo vị ngọt ngào quẩn quanh nơi đầu lưỡi, cậu cau mày, chưa nhai hết đã nuốt luôn vào bụng, sau đó cầm nửa thanh chocolate còn lại với thanh nguyên vẹn kia quẳng vào thùng rác.

Nó quá ngọt, cậu không thích nó chút nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.