Lý Diễm Hoa hừ lạnh một tiếng, vừa chống nạnh vừa chỉ tay vào mặt người đàn ông mập lùn đó, "Việc nhà họ Chu bọn tôi có liên quan cái éo gì đến cậu hả?"
Anh trai mập lùn kia cũng không chịu thua, "Cái nhân phẩm của cô cả trấn ai mà không biết? Lại còn là chuyện nhà họ Chu nữa, ôi giời, hôm nay cô làm người nhà họ Chu, ngày mai lại biến ngay thành người họ Vương họ Lý thôi mà."
Mặt mày Lý Diễm Hoa vừa đỏ vừa xanh, đang muốn tiếp tục mắng chửi người trước mặt lại bị Trình Dục can ngăn, "Chị dâu, chị dâu, đang có trẻ con ở đây, đừng nóng, đừng nóng."
Trình Dục đã xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống thôi, ánh mắt bà con hàng xóm như muốn đâm anh thành cái sàng vậy, cũng không biết phải trốn đi đâu. Anh rời trấn Chu đã lâu rồi, tự nhiên cũng quên luôn cái sự "lẳng lơ" của người nhà mình.
Lý Diễm Hoa lườm anh một cái, sau đó quay ra nói với người đàn ông kia, "Thấy chưa, người ta không biết ơn anh đâu."
Người đàn ông mập lùn vươn tay ra nắm lấy cánh tay Trình Dục, "Tiểu Dục, em không nhận ra anh hả? Anh là Nguỵ Thân, hàng xóm của em đó." Trình Dục kín đáo nhìn vài lần mới có thể nhận ra gương mặt quen thuộc từ ngũ quan và làn da ngăm đen của anh ta, vội vàng nói, "Thì ra là anh Nguỵ."
Lý Diễm Hoa lại cười lạnh, "Thi thể anh trai nằm trong nhà xác còn chưa lạnh mà cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thuc-thuc-chu-nho/2803852/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.