Sáng sớm ngày hôm sau, khi Trình Dục bị tiếng đồng hồ đánh thức, Chu Hoành Viễn đã ăn mặc chỉnh tề ngồi trước bàn ăn, nhác thấy Trình Dục tỉnh lại, mặt nó liền hiện lên một vẻ xấu hổ.
Trình Dục im lặng thở dài, không nói gì.
Đứa nhỏ này vừa kiêu ngạo vừa nhạy cảm, Trình Dục cũng không phải không biết, cần gì mới sáng sớm phải truy hỏi đến cùng làm cho thằng bé cả ngày lo sợ bất an chứ?
Chứng sợ sấm sét này có muốn chữa cũng không phải bây giờ. Điều này Trình Dục hiểu rất rõ.
Vậy nên, Trình Dục vẫn đi đến bên cạnh Chu Hoành Viễn như thường lệ, vụng về học theo bộ dáng của mấy phụ huynh khác, vỗ vỗ bả vai Chu Hoành Viễn, nói, "Con dậy sớm vậy? Sao không ngủ nhiều một chút?"
Chu Hoành Viễn cứ há miệng ra rồi lại khép miệng lại, trong lòng nó có ngàn vạn suy tư, nhưng cuối cùng vẫn chọn im lặng. Nếu Trình Dục không đề cập tới, nó càng không cần phải nói ra. Chú cháu bọn họ ở chung hơn hai tháng rồi, điểm ăn ý này ít nhất vẫn phải có.
Đến bây giờ, Trình Dục đã không còn làm ra đĩa trứng chiên khét lẹt nữa rồi, đối với món ăn đơn giản này anh đúng là có tiến bộ hơn rất nhiều. Hâm nóng sữa, đánh trứng cho vào nồi, lật vài lần, lấy trứng ra khỏi nồi, sau đó lôi vài miếng bánh mì trong tủ lạnh ra, việc nào ra việc đó chuẩn xác liền mạch. Thế nên chưa đầy năm phút, một bữa sáng kiểu chuẩn nóng hổi đẹp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thuc-thuc-chu-nho/2803835/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.