Cuối cùng ngày làm việc của tôi cũng kết thúc, tôi dọn dẹp mọi thứ thật gòn gàng, bây giờ nơi này sẽ là nhà của tôi. Bây giờ chưa có gối hay mền, tôi đành phải nằm ở những chiếc ghế xếp nệm lại với nhau, ít nhất nó thoải mái hơn chiếc giường ơ dưới quê, lúc này làm tôi nhớ đến nhưng buổi tối khi ở dưới quê cùng lũ em, tôi hay đọc truyện cho bé út nghe, chúng tôi cười giỡn đên mệt. Thấy trống trải và nhớ tụi nhỏ rất nhiều. Đêm thứ hai ở thành phố hôm nay không dể ngủ, tôi lăn qua lăn lại. Rồi cũng chợp mắt được một lúc,, theo thói quen của một người nông dân là luôn dậy sớm.
Tôi thức dậy vệ sinh cá nhân và bắt đầu dọn ghế, lau sàn mọi thứ thật tươm tất. Tôi được biết 8h sáng quán trà sữa mới mở cửa. Tôi làm xong hết và nhìn đồng hồ là 7h sáng, còn một tiếng nửa thì mới được mở cửa. Tôi ngồi ở góc bàn nhìn xung quanh quan sát, khoảng 15p thì có một anh nhân viên vào khi thấy mọi thứ đã được dọn ra khá tươm tất.
“Em làm hết hả Thanh?” - anh ta ngạc nhiên nhìn xung quanh
“Dạ, em dọn bàn ghế và làm mọi thứ hết rồi”
“Một mình em làm hết” - anh ta hỏi lại thêm một lần nửa
“Dạ” - tôi mỉm cười
“uhm, ông chủ sẽ rất hài lòng về em đó Thanh ah”
“Dạ” - tôi cười tít mắt
Đến giờ quán phải mở cửa, tôi tiếp tục mặc bộ đồ con gấu vàng nhảy múa làm trò ở trước quán. Khi tôi đang đứng làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-va-nong-dan/192777/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.