Chúng tôi về nhà an toàn.
“Chết vali của em, quần áo của em ở sân bay hết rồi?” - tôi chợt nhớ ra
“hihi… không có gì trong đó đâu”
“là sao?”- tôi nhìn ngơ ngác
“quần áo của Trân đã được đưa về nhà rồi”- Quỳnh nói - “lúc sang bàn tính ké hoạch, em cũng đã láy đò của Trân, mọi thứ cần thiết, em qua nói là lấy một số đồ đạc nên cũng không ai kiểm tra hét”
“em thong minh thật đó” - tôi khen Quỳnh
“em lúc nào mà chả thông minh, thôi tụi em đưa hai người đến cửa phòng thôi, để cho hai người riêng tư, chắc cả hai sẽ có rất nhiều điều muốn nói với nhau” - Quỳnh và Khanh đi xuống cầu thang, tôi với em vào phòng.
“cuối cùng hai đứa cũng được ở bên nhau rồi” - Trân nhìn tôi cười
“uhm…” - tôi ôm lấy em thật chặt, tay tôi luồn qua mái tóc của em, cảm nhận em gần hơn -”em ốm đi nhiêu lắm em biết không?” - đôi má của em gầy hóp đi nhiều
“anh cũng vậy đó” - bàn tay em chạm vào gương mặt của tôi, tôi quay sang hôn lên bàn tay của em. Tôi cuối xuống tìm đôi môi của em, em đáp trả nhẹ nhàng, tay em choàng cổ tôi, tôi siết eo của em thật chặt. Mọi thứ bay giờ tôi không quan tâm, tôi chỉ quan tâm em bên cạnh tôi mà thôi.
Những ngày sống cùng với em thật hạnh phúc, chúng tôi không bước ra ngoài, vì sợ đàn em của Jack sẽ tìm ra chúng tôi. Hôm nay chúng tôi cùng ngồi lại xem tivi, xem ngay đài tin tức thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-va-nong-dan/1402377/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.