Em bước lên phòng với vẻ mặt buồn và thất thần, chúng tôi thì biết chuyện gì đã xảy ra với em như thế nào.
“Em không sao chứ?” - tôi hỏi em
“Em không sao? tự nhiên thấy mệt trong người thôi à” - em mỉm cười khi nói như vậy,chắc có lẽ em không muốn cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra với em
“Hay là em nghi ngơi đi, cho khỏe”
“Uhm.. anh ở đây nha, mấy em chăm sóc anh Thanh dùm chị nha, chị nghỉ ngơi một chút”
“Dạ”
Em rời khỏi phòng thì tụi nó nhìn tôi, tôi cũng không biết phải làm sao? Mọi thứ không còn tốt đẹp, không còn như trước, khó khăn đang đến gần. Tôi và em phải cùng nhau đối mặt, giải quyết chúng.
Mây ngày trôi qua, em không nói gì với tôi, không một nụ cười, hỏi thăm em, em luôn trả lời “em ổn mà”, em làm gì cũng không tập trung. Rót nước vào ly thì ly nước tràng, cắt gọt trái cây thì chảy máu, làm bài tập cơ bản thì làm sai khá nhiều. Gần như em không tập trung vào những việc em đang làm.
“Trân ah” - tôi nắm bàn tay của em - “Em sao vậy?”
“Em không sao mà” - em cười với tôi
“Đừng giấu anh, anh biết tất cả rồi”
“Anh đã biết rồi sao?” - mặt em buồn đi rất nhiều
“Chúng ta phải cùng nhau vượt qua, chứ không phải ngồi buồn, không tập trung như thế này, chúng ta sẽ thua Jack mất, chúng ta phải đấu tranh cho hạnh phúc của chúng ta” - tôi trấn an em bằng mọi cách có thể
“Nhưng chỉ hai chúng ta làm sao có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-va-nong-dan/1402371/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.