Tôi bước đi như người không hồn, cứ đi và đi, tôi đi qua cầu khỉ thì bị té xuống ao, rồi bò dậy đi tiếp, băng qua ruộng mà cũng không biết mệt, biết mỏi là gì. Tôi đi mà ai cũng phải nhìn tôi, tôi tắp vào một quán rượu, kêu hai xị rượu ngồi đó uống với dĩa mồi khô mực. Cứ uống và uống thôi, rượu đắng, rượu cay nhưng tôi vẫn cố uống, muốn uống chết đi cho xong. Buổi tối, tôi lê xác về nhà, đi xiễn niển như mấy tên bợm nhậu. Vừa đi tôi vừa hát, ôm chai rượu kẹp nách.
“lâu lâu người ta mới nhậu một lần
lâu lâu người ta mới nhậu một lần
nhậu một lần là chết cha luôn
nhậu một lần la chết queo luôn.
Hức…. hức …
Muốn chết quá. Hức.. Hức …
Sao mày không phải là trai vậy hả?
HAI KHỎE!
MÀY ĐI CHẾT ĐI! VÔ DỤNG! VÔ DỤNG!
” - tôi nói trong cơn say, la làng cả xóm đều nghe, chó thì sủa um sùm.
“Rầm” - tôi đi bá vào vật gì đó cũng chẳng biết, thế là tôi nằm xải lai ở dưới đất, chẳng biết trời đất là gì. Tôi nghe tiếng của thằng Tư và Pé út
“trời ơi …. Hai sao vậy nè Út ơi…. nhanh ra đây phụ anh với” - hình như nó đang cố gắng nhấc tôi lên khỏi mặt đất.
“Sao lại say xỉn đến mức như vậy chứ, trời ơi ….” - pé út không thể tin được hình ảnh của tôi đang ở trước mặt nó như thế này.
“hức … hức … Trân ơi … trân ơi …” - tôi cứ cà gục cà gục nhưng người không xương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-va-nong-dan/1402366/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.