Lại nói về phần Ly, tuy không dám chắc Thiên là người bị mình “đè ép”tối qua nhưng dám chắc hắn chạy theo nó cũng chẳng phải như để xin chữkí hay xin số điện thoại, mặc dù nó cũng bị như vậy rồi. “Rõ ràng toànthân hắn sát khí rất nặng! Cho dù hắn thực là người tối qua cũng khôngcần nghiêm trọng như thế chứ? Có cần phải tỏ rõ vẻ... ừm... muốn giếtnó??! Xong! Quả thực là xong! Xong!!? Trong lúc này không chạy chỉ cóđứa nào thiểu năng hoặc anh hùng cảm tử. Nó không phải. Đương nhiên phải chạy rồi”. Dù chạy trối chết, đầu óc nó vẫn không quên phân tích đểgiải quyết vấn đề. Còn ở phía sau, Thiên đang gắt gao đuổi theo, vừachạy vừa hét:
“- Con nhỏ kia! Đứng lại! Đứng.... lại...!”
“Đứa ngu còn chẳng đứng lại huống chi thông minh ngời ngời như mình” nó nghĩthầm, cũng đồng thời trong lòng khinh bỉ Thiên một trăm một ngàn lần.Nhưng chạy vòng vòng cũng hao tổn sức lực, nó nghĩ nghĩ, quyết định chạy lên trên tầng. Nó đột ngột thay đổi phương hướng làm Thiên cũng hơi bất ngờ, bị nó bỏ lại nhưng rất nhanh lại đuổi theo sát nút. Lòng nó lạicàng rối loạn, mau đã chạy lên đến tầng 3 rồi, không còn tầng nào để lên nữa. Nó lại phải chạy dọc hết hành lang, “Chạy chạy chạy! Tiêu hết bữasáng còn gì!!? Mà sao mình phải chạy?? Hắn cũng biết mình đâu? Mình chạy chẳng phải ‘lạy ông tôi ở bụi này’ sao? Mà kể cả hắn bắt được, mìnhchối! Làm gì được nhau? Trường hợp xấu có ẩu đả, mình học võ chục nămcũng đâu phải để không! Thật là! Không chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-that-lac/60112/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.