Mặt nó vừa tiếp xúc với cái bàn lại bật dậy như lò xo, vội vàng thanh minh:
“- Đâu có đâu cô! Cô giảng hay lắm!” Nó cười nịnh nọt. Nó không phải đứalẻo mép, mà nó thức thời. Vốn dĩ nó học giỏi, nên dù tiết học nào nókhông gây mất trật tự làm ảnh hưởng giờ học, các thầy cô vẫn “mở một con mắt nhắm một con mắt” cho qua. Đó cũng là một trong những lí do nó cốgắng duy trì thành tích.
“- Phải không! Vậy em nói cô nghe xem vừanãy cô giảng em thấy đoạn nào hay nhất?” Cô giáo vẫn mỉm cười, nhưng ánh mắt nhìn đủ làm nó đông cứng.
“- Em… em… thấy đoạn nào cũng hayhết!” Nó cười còn khó coi hơn khóc, “nó có nghe gì đâu mà hỏi? Toàn vàotai này ra tai kia luôn” nó nghĩ thầm.
“- Vậy sao? Vậy em nhắc lạinhững lời cô vừa nói xem nào!” Cô giáo lịch sử vẫn tươi cười, nhưng điều đó càng có nghĩa là nó chết không toàn thây cho mà coi.
“- Em…em..!” Đang lúc nó nhìn đông nhìn tây tìm sự trợ giúp, nhưng mấy con bạn nhìn nó thương cảm ra vẻ “lực bất tòng tâm”, nhỏ Linh còn làm dấu thánh giá tỏ vẻ “cầu Chúa ban phước lành” cho nó, làm nó khóc không ra nướcmắt.
Có lẽ lời cầu nguyện của Linh vọng đến Chúa, đang lúc nước sôilửa bỏng, tình thế “ngàn cân treo sợi tóc” thì chuông reo hết giờ. Tiếng chuông đinh tai nhức óc đáng ghét hàng ngày đánh thức nó khỏi cơn mơmàng, giờ phút này nó thấy còn êm ái hơn tiếng đàn violon nữa. Nó thoátnạn!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-that-lac/2053964/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.