"Vừa mới trở lại, thấy em đang nói chuyện với ông, nên anh không gọi." Quyền Thiệu Viêm nhẹ nhàng vuốt tóc Mục Giai Âm, thấy Mục Giai Âm không trốn tránh, trong giọng nói mới mang theo vài phần nhẹ nhàng "Thế nào mới mấy ngày không gặp, em liền biến ngốc như vậy?"
"Em nào có ngốc?" Cô mới không thừa nhận vừa rồi ngây ngốc nhìn anh: "Em chỉ là đang nghĩ... Chúng ta bây giờ nên làm cái gì thôi?"
"Đã trễ thế này, đương nhiên là ngủ." Quyền Thiệu Viêm trả lời bình tĩnh.
Mục Giai Âm mạnh mẽ lui về phía sau hai bước, giọng điệu cương quyết nói: "Không được! Hiện tại em mang thai, bác sĩ nói ba tháng đầu là thời kỳ nguy hiểm, anh không thể đụng vào em!" Hơn nữa, cô có nguy cơ sanh non! Nghĩ đến lần đầu tiên đó, mấy ngày sau đi đứng đều cảm thấy khó chịu, Mục Giai Âm đối với chuyện đó không hứng thú nổi, huống chi đã có con rồi.
Nói thật, sau khi biết Mục Giai Âm mang thai anh cũng chưa có nghĩ tới chuyện kia. Quyền Thiệu Viêm thấy Mục Giai Âm che chở bụng, cảnh giác nhìn mình, bộ dáng gà mẹ che chở gà con, không khỏi bật cười: "Giai Âm, em suy nghĩ nhiều quá rồi. Đã trễ thế này, em không muốn ngủ?"
Quyền Thiệu Viêm nói xong còn nhíu mày.
Nghĩ nhiều? Mục Giai Âm nhìn vào mắt Quyền Thiệu Viêm không có chút tạp chất, rồi nghĩ lại lời mới nói vừa rồi của Quyền Thiệu Viêm, phát hiện cô giống như có chút nhớ nhung. Với Quyền Thiệu Viêm coi trọng đứa bé trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-song-lai-chong-yeu-cung-chieu/2402262/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.