Mục Giai Âm cầm ly nước trong tay, làm bộ không thấy Mục Giai Nhan sắp té xỉu.
Nhìn động tác của Mục Giai Nhan như pha quay chậm, nhưng cũng chỉ phát sinh trong một cái chớp mắt mà thôi.
Có điều, chỉ cần một cái chớp mắt, nếu là người có ý muốn đỡ, thì đã đỡ luôn rồi. Đối với Quyền Thiệu Viêm một người trong bộ đội đặc chủng, thật là hành động ngu ngốc.
Chính là, thẳng đến khi Mục Giai Nhan té trên mặt đất, Quyền Thiệu Viêm động cũng không thèm động.
Quyền Thiệu Viêm chau mày kiếm nói: "Có bệnh phải trị." Nói xong, lạnh nhạt tiếp tục uống nước trong tay.
Cái này xong rồi? Hai mắt Mục Giai Nhan nhắm nghiền, tiếp tục bộ dạng ngất xỉu.
Trong lòng lại sốt ruột, dựa theo lẽ thường, đáng lẽ giờ phút này Quyền Thiệu Viêm phải là tiến lên đỡ cô ta mới đúng? Vì sao cô ta có cảm giác giống như bị Quyền Thiệu Viêm nói mát?
Lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy chiêu bất tỉnh ấy của Mục Giai Nhan không có hiệu lực, Mục Giai Âm nhịn không được cười trong lòng. Nhưng trên mặt vẫn nén cười, lo lắng nói: "Giai Nhan thế nào lại ngất đi rồi? Còn không nhanh đưa đi bệnh viện?"
Nói xong, Mục Giai Âm lại đứng dậy, muốn đỡ Mục Giai Nhan. Tuy rằng rất chán ghét Mục Giai Nhan, nhưng chung quy vẫn là người một nhà, nên phải diễn trò quan tâm.
Mục Giai Âm vừa mới đứng lên, còn chưa kịp xoay người, đã bị Quyền Thiệu Viêm ngăn cản: "Em đang mang thai,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-song-lai-chong-yeu-cung-chieu/2402236/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.