Edit: Thanh Xuân.
Chỉ là vừa mới vừa bị Quyền Thiệu Viêm ôm vào trong ngực, lập tức Mục Giai Âm ôm lấy cả người Quyền Thiệu Viêm, ôm vô cùng chặt vô cùng chặt, hình như là sợ Quyền Thiệu Viêm sẽ biến mất.
Mà nước mắt lại càng giống như chuỗi ngọc bị đứt lớn bằng giọt lớn từ trên mặt Mục Giai Âm chảy xuống.
Tình huống như thế cũng không kéo dài bao lâu, chỉ mười mấy giây, Quyền Thiệu Viêm đã cảm thấy tiếng khóc của Mục Giai Âm càng ngày càng mềm, từ từ gục xuống.
Mục Giai Âm té xỉu.
Cư Sa Bạch rất khó hiểu nhìn lão đại mình lộ ra vẻ mặt ít ỏi sống sót sau tai nạn.
Anh nhớ năm đó anh và lão đại hai người đối mặt với mấy trăm kẻ địch, cuối cùng lúc bị buộc vượt qua rừng mưa nhiệt đới, Quyền Thiệu Viêm cũng chỉ nói một câu sẽ để bọn họ trả giá thật đắt, cũng không nói gì khác.
Nhưng mà anh, lúc biết phải vượt qua rừng mưa nhiệt đới đó lại sợ đến mức chân cũng muốn nhũn ra, mặc dù nói mất mặt, Cư Sa Bạch vẫn thừa nhận, năm đó anh là bị sợ đến mức nước mắt cũng sắp rơi.
Chẳng qua là, hôm nay vì chuyện nhỏ như vậy, lão đại cũng nói nhỏ thành lớn đi.
Hơn nữa, nhìn bộ dạng yếu đuối của người phụ nữ này, từ đầu đến cuối cũng chỉ biết khóc. Giống như rất không có lực, tuyệt không ăn khớp với hình tượng chị dâu trong cảm nhận của anh.
"Lão đại, tôi đuổi theo bọn họ trước, chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-song-lai-chong-yeu-cung-chieu/2402043/chuong-92-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.