Anh nhếch mép cười khinh bỉ:” Tôi làm gì ư? Tôi không biết”
Thúy Hoa nhìn anh:” Dù anh có làm gì đi chăng nữa, chỉ mấy ngày nữa thôi anh cũng phải lấy tôi”. Cô tin, mình luôn đúng, và không làm gì sai cả. Còn về chuyện của anh, cô luôn tin rằng, anh lấy cô về rồi nhất định sẽ yêu cô, cô tin “lửa gần rơm lâu ngày cũng bén” Xoay người, Thúy Hoa nhấc chiếc váy rồi đi vào phòng thay đồ.
Cầm chiếc điện thoại trên tay, anh thật giận mình. Anh là một thằng đàn ông tồi tệ, đến người con gái anh yêu cũng không cho cô ấy được hạnh phúc chỉ mang cho cô sự đau khổ. Anh đáng giận chính mình, nhưng anh giờ đây chỉ làm được gì nữa cơ chứ. Anh không thể chỉ vì hạnh phúc của mình mà liên lụy đến những người khác được, nhưng anh biết, cô sẽ là người chịu tổn thương nhiều nhất. Anh muốn quay lại thời gian tươi đẹp trước kia, không phải chịu hèn hạ dưới chân mấy người này như thế, một hiện tại khắc nghiệt, thời gian trước kia tươi đẹp biết bao, đâu có như bây giờ chứ.Bàn phím số anh đã thuộc từ lâu hiện lên trước mặt, nhưng anh không dám gọi, anh không thể gọi cho cô …
Trong một căn phòng, một cô gái đang mang vẻ mặt buồn, ánh mắt lờ đờ như bỏ mặc thế giới xung quoanh, chỉ chăm chú nhìn vào chiếc điện thoại. Số liên lạc của anh đó, nhưng cô đâu đủ tư cách gì để gọi, có là gì của anh đâu cơ chứ.
Bản nhạc buồn vang vọng trong căn phòng tĩnh lặng càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-sieu-quay-xuyen-khong/774648/quyen-2-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.