Một tay đeo chiếc túi tay còn lại cô xách một chiếc giày. Định là đã mất chiếc giày kia rồi thì cứ đi nốt chiếc giày này mà về nhưng lại sợngười đi đường nhìn vào, thế là đi chân đất luôn cho nó lành. Cô cứ đivà đi thôi, đi mãi, đi mãi cuối cùng cũng đến nhà mình.
Chạytuột vào nhà tắm, cô nhanh chóng **** để rửa đi những thứ đen đủi tronghôm nay. Cô thề là từ trước đến giờ chưa bao giờ bị đen như vậy đâu. Bây giờ cô chợt nhận ra được mình đã bị mất thứ gì đó, thứ mà quan trọngnhất với cô nhưng cũng chính là vật làm cô đau lòng nhất. Cái vòng cổanh tặng cô bảy năm về trước cô vẫn còn giữ nhưng hình như nó đã bị rơi ở đâu đó, cô cố gắng lật tung cả căn nhà mình lên những cũng không thấy. Cuối cùng cô rút ra một nhận xét :" Phải chăng, nó đã rơi trên đườnghay công ti ??"
Nếu bây giờ sợi dây đó mất cũng chả sao nữa.Anh cũng đâu còn giữ hình dáng của cô, cũng có người yêu mới rồi mà .Nhưng điều cô lo lắng bây giờ là nếu sợi dây chuyền đó mà rơi ở công tiđể nó và nhỏ và anh nhìn thấy thì coi như xong, rơi ở đường thì còn đỡ.Cái số đúng là đen chẳng khác gì con mèo hen mèo hen .
**************
* Thời điểm 5 giờ sáng tại công ti PNK:
"Không có...cũng không có....Mẹ nó, mi có ở đây không thì bảo???? " - cô lật tung bàn làm việc cho đến nền cũng không thể tìm thấy. Cô cứ ngỡ là đã có người nhặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-sieu-quay-xuyen-khong/774626/quyen-1-chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.